Edit: Vĩnh Nhi – Beta: Tiểu Vũ
Sau khi uống thuốc xong, nhiệt độ cơ thể Thẩm Ngọc giảm đi rất nhiều, người cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là Quân Huyền Kiêu đang ở bên cạnh giường.
“Chúng ta đến rồi sao?”.
Thẩm Ngọc nhìn quanh một vòng, thế nhưng đây lại là một căn nhà đơn sơ.
Quân Huyền Kiêu vốn định theo bản năng trấn an y, lại thu tay về, làm vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngươi đã biết sai rồi?” Quân Huyền Kiêu kéo thấp khóe miệng nghiêm nghị hỏi.
Thẩm Ngọc biết hắn đang nhắc đến cái gì, trong lòng có không phục đi nữa, cũng không có sức lực phản bác lại hắn, qua loa gật gật đầu một cái.
“Không phải thân thể ngươi rất khỏe mạnh sao? Muốn ngủ một mình, đá đệm chăn sao? Làm sao lại dễ dàng bị cảm lạnh như vậy?”.
Thẩm Ngọc bị hắn coi như một tiểu hài tử trách mắng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Không phải bị cảm lạnh đâu mà, cứ làm quá….. Khụ khụ.”
Quân Huyền Kiêu tức giận, đã bệnh thành cái bộ dạng kia rồi, vẫn cố cãi sống cãi chết, xem ra còn giáo huấn chưa đủ.
“Không phải bệnh nặng, vậy ngươi tự mình nằm đi.”.
Quân Huyền Kiêu nhẫn tâm muốn đứng dậy, Thẩm Ngọc vội vàng kéo lấy hắn, thực ra Thẩm Ngọc vừa mới tỉnh, hoàn toàn không có sức lực, gần như chỉ khoác lên tay hắn, Quân Huyền Kiêu liền thuận thế dừng lại.
“Này! Ngươi đi thật à?”.
Thẩm Ngọc vừa nói liền hít phải khí lạnh cổ họng ngứa ngáy, lại yếu ớt ho khan vài tiếng, ho ra nước mắt, hai mắt đẫm lệ dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501538/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.