“Ùng ục ùng ục…”
Thẩm Ngọc nhìn về phía Ách Vệ cười ngượng ngùng.
“Ta hơi đói bụng, ngươi đói không?” Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ hỏi.
Ách Vệ nhìn Thẩm Ngọc, một lúc sau mới trả lời: “Không đói.”
“Không thể nào, ngươi sẽ chết vì chịu đựng.”.
Thẩm Ngọc lộ ra vẻ mặt xem thường, y thừa nhận Ách Vệ có thể lực tốt sức lực lớn, nhưng có người nào mà không biết đói bụng chứ ? Muốn con lừa kéo xe còn phải cho nó ăn cỏ nữa là.
“Ngươi chờ ở đây, đừng di chuyển.”.
“Ngươi đi đâu….”
Thẩm Ngọc còn chưa kịp hỏi, Ách Vệ làm thủ ngữ xong, đã giống như một con báo đen ẩn núp trong đêm tối lao ra ngoài, Thẩm Ngọc hoa cả mắt, khϊế͙p͙ sợ Ách Vệ có phải là người không, trời tối om động tác của hắn sao có thể nhanh nhẹn đến như vậy? Lúc bình thường người này tay chân vụng về, lên đến chiến trường một cái liền giống như hai người khác nhau.
Thẩm Ngọc đói bụng đến váng đầu hoa mắt, còn bị muỗi ban đêm cắn coi như đồ ăn, mãi không thấy Ách Vệ quay lại, không khỏi phiền lòng phát bực.
“Đừng cắn nữa! Ta còn chưa ăn no đây!”
Thẩm Ngọc mắng ở trong lòng, mới biết lúc thường mình được chăm sóc tỉ mỉ giờ đã quen sống trong nhung lụa rồi.
Rốt cuộc doanh trại của người Hung Nô cũng có một chút tiếng động đánh nhau, lòng Thẩm Ngọc phấn khởi, y ló cổ ra nhìn xung quanh, thế nhưng cái gì cũng không thấy.
Tiếng ồn ào không lớn, cũng không kéo dài lắm, một lát sau liền không nghe thấy động tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501516/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.