“Ùng ục ùng ục…” Thẩm Ngọc nhìn về phía Ách Vệ cười ngượng ngùng. “Ta hơi đói bụng, ngươi đói không?” Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ hỏi. Ách Vệ nhìn Thẩm Ngọc, một lúc sau mới trả lời: “Không đói.” “Không thể nào, ngươi sẽ chết vì chịu đựng.”. Thẩm Ngọc lộ ra vẻ mặt xem thường, y thừa nhận Ách Vệ có thể lực tốt sức lực lớn, nhưng có người nào mà không biết đói bụng chứ ? Muốn con lừa kéo xe còn phải cho nó ăn cỏ nữa là. “Ngươi chờ ở đây, đừng di chuyển.”. “Ngươi đi đâu….” Thẩm Ngọc còn chưa kịp hỏi, Ách Vệ làm thủ ngữ xong, đã giống như một con báo đen ẩn núp trong đêm tối lao ra ngoài, Thẩm Ngọc hoa cả mắt, khϊế͙p͙ sợ Ách Vệ có phải là người không, trời tối om động tác của hắn sao có thể nhanh nhẹn đến như vậy? Lúc bình thường người này tay chân vụng về, lên đến chiến trường một cái liền giống như hai người khác nhau. Thẩm Ngọc đói bụng đến váng đầu hoa mắt, còn bị muỗi ban đêm cắn coi như đồ ăn, mãi không thấy Ách Vệ quay lại, không khỏi phiền lòng phát bực. “Đừng cắn nữa! Ta còn chưa ăn no đây!” Thẩm Ngọc mắng ở trong lòng, mới biết lúc thường mình được chăm sóc tỉ mỉ giờ đã quen sống trong nhung lụa rồi. Rốt cuộc doanh trại của người Hung Nô cũng có một chút tiếng động đánh nhau, lòng Thẩm Ngọc phấn khởi, y ló cổ ra nhìn xung quanh, thế nhưng cái gì cũng không thấy. Tiếng ồn ào không lớn, cũng không kéo dài lắm, một lát sau liền không nghe thấy động tĩnh nữa, lòng Thẩm Ngọc không ngừng thắt chặt lại. “Hắn đi làm cái gì không biết? Thèm ăn đi trộm thịt bị tóm rồi?” Thẩm Ngọc nghĩ ngợi lung tung, đang do dự xem có nên tự mình đi nhìn một chút hay không, bỗng nhiên đập vào mắt là một cái mặt nạ ác quỷ. “….” Thẩm Ngọc sợ đến run lên, “Ngươi đi đường nào vậy? Sao không lên tiếng ?”. “Đi thôi.”. Ách Vệ làm thủ ngữ xong, tháo dây cương dắt ngựa đi. Thẩm Ngọc ngây ngốc theo sát phía sau, đến doanh trại của người Hung Nô thì mới biết xảy ra chuyện gì. Mười mấy người Hung Nô đã chết hết, người thì nằm ngửa trêи đất, người thì vẫn còn giữ động tác đang ăn thịt khi còn sống, điểm giống nhau duy nhất chính là đầu của bọn họ đều rủ xuống với góc độ rất quỷ dị, rõ ràng cổ đã bị bẻ gãy. Chỉ có ba bốn người là lồng ngực lõm xuống, mũi miệng ứa ra máu, hẳn là bị nắm đấm từ chính diện đánh chết. Ách Vệ tay không giết mười mấy người Hung Nô, ngay cả động tĩnh cũng không có, cũng không bị làm sao. Đối với sức mạnh cường bạo này của hắn Thẩm Ngọc lại được mở mang tầm mắt lần nữa, vừa rồi còn hỏi hắn đi đường nào sao không lên tiếng, nếu không phải như thế, thì làm sao có thể làm được? Một cái đùi thỏ cùng một cái túi da đựng nước được đưa đến trước mặt, Thẩm Ngọc cũng không khách khí nhận lấy, y vừa khát vừa đói, mở túi nước uống một ngụm, toàn bộ đều phun ra ngoài. “Là rượu….” Thẩm Ngọc khóc không ra nước mắt, đây là rượu sữa có mùi tanh, lại còn cay xè cả họng, Thẩm Ngọc bị sặc ho khan không ngừng. May mà tay nghề nướng thịt của người Hung Nô cao, còn rắc hương liệu gì đó, Thẩm Ngọc đánh chén ngon lành thưởng cái bụng một phen, ăn đến miệng bóng loáng. Thẩm Ngọc lén lén lút lút nhìn Ách Vệ, thầm nghĩ hắn không phải không chịu tháo mặt nạ xuống sao? Không tháo mặt nạ xem hắn ăn kiểu gì! Ách Vệ lại cầm đồ ăn chui vào trong lều vải. Thẩm Ngọc không ngồi yên, rón ra rón rén đến gần, đúng lúc đó Ách Vệ vén rèm lên, thiếu chút nữa phất phải mặt của y. “Ta chỉ nhìn xem xem ngươi đang làm gì thôi….” Thẩm Ngọc chột dạ giải thích. Ách Vệ giơ giơ cái túi vải trong tay lên, là một bọc thịt trâu phơi khô, còn có chiếc bánh khô cằn, chắc hẳn là lương khô do người Hung Nô mang đến. Ách Vệ lấy lương khô treo lên lưng ngựa, quay đầu lại dùng thủ ngữ nói: “Ăn xong rồi thì lên đường.” Thẩm Ngọc chạy tới, hỏi: “Tại sao không trộm của bọn họ một con ngựa? Hai người chúng ta đi đường sẽ càng nhanh hơn!” “Hai con ngựa sẽ dễ dàng bị phát hiện hơn.” “À à.” Lý do ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, Quân Huyền Kiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn muốn cùng Thẩm Ngọc ngồi chung một con ngựa. Hai người cưỡi ngựa rời đi, Thẩm Ngọc ngồi ở phía trước, càng về đêm thì càng mệt chỉ muốn ngủ, mặc dù trong lòng vẫn không ngừng nhắc nhở mình phải lấy lại tinh thần, mí mắt lại không nghe lời, chẳng biết từ lúc nào, dựa vào lồng ngực của Ách Vệ lắc lư cũng híp mắt lại. Đến lúc dừng ngựa Thẩm Ngọc mới tỉnh lại, liếc mắt nhìn, không ngờ chân trời đã chuyển sang màu trắng bạc. “Sao lại không mau chóng lên đường ?” Thẩm Ngọc xuống ngựa dụi mắt hỏi. “Quanh nơi này còn có người Hung Nô, ban ngày nguy hiểm.” Ách Vệ dùng thủ ngữ nói, “Ngươi ngủ đi.”. Ách Vệ trải rộng áo khoác ở dưới tàng cây, dựa vào thân cây ngồi xuống, ngoắc ngoắc tay với Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc đi qua, bẽn lẽn nói: “Kỳ thực ngày hôm qua ta có một nghi hoặc muốn hỏi ngươi.”. Ách Vệ nhìn y. “Tại sao đêm qua chúng ta không thừa dịp người Hung Nô đang ngủ, tránh bọn họ rời đi? Vì sao ngươi lại phải mạo hiểm đi giết người?” Mặc dù Ách Vệ thừa dịp lúc người Hung Nô không phòng bị đánh lén, nhưng vẫn rất nguy hiểm, nếu có một người không chết chạy trốn đi báo tin, bọn họ liền gặp nguy hiểm, Thẩm Ngọc không tin Ách Vệ không hiểu lý lẽ này. “Là bởi vì ta nói đói bụng?” Thẩm Ngọc thử thăm dò nói. Ách Vệ không trả lời, nghiêng đầu sang chỗ khác. “Ngươi nói cho ta, có phải hay không?” Thẩm Ngọc ngồi chồm hổm xuống lay lay cánh tay của hắn, vội vàng truy hỏi. Quân Huyền Kiêu đương nhiên sẽ không nói cho y biết, hắn sẽ không để Thẩm Ngọc phải chịu chút xíu tổn thương, chút xíu ủy khuất nào nữa, đó là lời hứa hắn cam kết với Thẩm Ngọc, hắn sẽ thực hiện được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]