Edit: Vĩnh Nhi – Beta: Tiểu Vũ
“Nhưng….” Thẩm Ngọc tiến thoái lưỡng nan nói, “Nhưng con không thể….”
Sở Linh không đành lòng nhìn ông lão không hoàn thành được tâm nguyện, lại càng không nhẫn tâm nhìn Thẩm Ngọc bị làm khó dễ.
“Tổ gia gia, Ngọc Nhi không muốn, người cũng đừng ép đệ ấy nữa, dưa hái xanh thì không ngọt*, cũng không thể ép đệ ấy vì kéo dài hương khói, mà chôn vùi cả đời của mình….”
Bản gốc là “Cường nữu đích qua bất điềm” – [强扭的瓜不甜/qiánɡ niǔ de ɡuā bù tián ] (nữu: vặn, vắt; dưa cưỡng ép mà hái (cường nữu) [tức là dưa còn xanh, không tự rụng như dưa chín tự nhiên] là dưa không ngọt; đặt cho văn vẻ là Dưa cố hái thì không ngọt, dưa hái xanh thì không ngọt; Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn).
Ông lão nghe xong liền ho khan không ngừng, Sở Linh vội giúp lão xoa lồng ngực thuận khí.
“Ta còn chưa nói xong, con đã nói nhiều hơn cả ta rồi, tức chết ta….khụ khụ khụ ——” Ông lão tức giận đến không thở được, “Ta khi nào muốn ép Ngọc Nhi kéo dài hương hỏa? “.
“Hả….. Tổ gia gia đưa chìa khóa cho con, chẳng lẽ không phải vì chuyện này sao?” Thẩm Ngọc khó hiểu hỏi.
Ông lão nhíu mày khoát tay, nói: “Việc này ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi, cho dù có cưỡng ép các con dùng linh đan mang thai lưu lại một hài tử thuần huyết mạch, vậy còn đời sau thì sao? Sở thị vẫn là cùng đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501504/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.