“Ngọc ca, hắn là thị vệ bên cạnh huynh sao?”
Sở Dực cố sức khiến cho giọng điệu của mình tỏ ra hiền hòa, không quá để tâm.
“Coi là vậy đi.”
Bản thân Thẩm Ngọc cũng không rõ, nói là bảo vệ bên mình đi, so với thị vệ ám vệ đại ca đối xử thân thiết, chăm sóc hơn nhiều, y nhớ mang máng đêm qua y say rượu, vẫn là ám vệ đại ca bế y lên giường, còn lau người cho y…
Rõ ràng ám vệ đại ca là người ngoài lạnh trong nóng có lòng dạ tốt.
Cũng không biết tại sao lại đi làm sát thủ.
“À…”
Ánh mắt Sở Dực gần như muốn xuyên qua mặt nạ, muốn nhìn rõ khuôn mặt của hắn, hắn kỳ quái, bá khí oai hùng như vậy, trêи người mang theo khí chất nam nhân bễ nghễ thiên hạ, làm sao có thể chỉ là một hộ vệ nho nhỏ?
“Ám vệ đại ca, ngươi có ăn không thế? Không ăn thì để ta…”
Thẩm Ngọc thấy ách vệ cầm chén bất động, liền lên tiếng hỏi, y lớn như này còn chưa từng ăn món gì ngon như vậy.
“A… Ngọc ca, thì ra chỗ này của huynh còn có người, sớm biết như vậy ta đã bảo phòng bếp làm thêm một chén nữa rồi.”
Sở Dực vô tình cố ý liếc nhìn về phía Quân Huyền Kiêu, thấy hắn tim liền đập loạn không yên giống như khua chiêng gõ trống.
Quân Huyền Kiêu nghiêng mắt liếc Sở Dực.
Chỉ là bị con ngươi u tối nhìn chằm chằm, tim Sở Dực đã bị treo lên, hắn có thể cảm giác được, người nam nhân này không vui cho lắm, ánh mắt thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501489/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.