Lúc Tống Thanh tìm thấy Thẩm Ngọc, y đang quỵ gối xuống đất, vạt áo cuộn thành một đoàn, y nhoài người ở dưới sàn nhà, một tay che chở đồ vật trong vạt áo, một tay ở trêи sàn nhà sờ soạng tìm kiếm thứ gì đó.
“Người đang làm gì?”
Tống Thanh thấy đầu ngón tay Thẩm Ngọc có vết máu đã đông cứng lại, nhìn mà giật mình.
“Tống đại ca.” Thẩm Ngọc ngẩng đầu sử dụng thủ ngữ, “Không thấy hồng đậu.”
“Cái gì?”
Động tác của Thẩm Ngọc Tống Thanh xem hiểu, chỉ là hắn không hiểu “không thấy hồng đậu” là ý gì…
“Ta đánh mất.”
Thẩm Ngọc ngồi quỳ ủ rũ cụp mắt xuống.
“Mất thì mất, đi mua lại là được rồi…”
“Không được.”
Thẩm Ngọc cố chấp lắc đầu, lại bò lên mặt sàn, kiểm tra từng kẽ hở nhỏ nơi hồng đậu có thể lăn vào.
“Vậy người trở về viện tử trước đi, ta giúp người tìm.”
Thẩm Ngọc không đồng ý, bất quá Tống Thanh không lại để cho y tùy hứng náo loạn nữa, cõng Thẩm Ngọc lên lưng trực tiếp đi về Thiều Hoa Viện, người trêи lưng cũng không giãy giụa nữa, chỉ là không biết tại sao, không dừng lại được khẽ run, Tống Thanh còn tưởng mình làm đau y…
Đang đi trêи đường lại đụng phải Hồng Liên trang điểm lộng lẫy, Hồng Liên nét mặt cười gian đi tới gần…
“Nha ~, vương phủ ban ngày ban mặt, các ngươi lại dám ở đây rêu rao như vậy, không sợ Vương gia nhìn thấy sao?”
Hồng Liên cầm một cái quạt lông, che miệng cười ha ha.
“Cút!” Tống Thanh vẻ mặt tức giận.
Hồng Liên có hơi sửng sốt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501393/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.