Chương trước
Chương sau
Thẩm Ngọc từ giờ Dần* đã thức dậy tắm thay y phục, bị mười mấy người tỳ nữ vây quanh, đổi lại thành một bộ cát phục rực rỡ, chải lại đầu rồi búi tóc, từng tầng từng tầng đồ trang sức bằng ngọc nặng trĩu được đội lên đầu Thẩm Ngọc, thêm trang phục trên người lại càng trở nên nặng hơn, khiến cho lòng của Thẩm Ngọc cũng theo đó mà nặng nề theo.
*giờ Dần: từ 3-5h sáng
Y đã gả qua một lần cho Trấn Bắc Vương, khi đó cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, lúc này lại long trọng nghiêm túc, Trấn Bắc Vương cự tuyệt khách khứa dự lễ, tất cả đều tối giản nhất có thể.
Tống Thanh buông tay đứng ở một bên, hắn tính tình lạnh tanh, nói cũng không nhiều, hơn một khoảng thời gian lớn đều là đứng nhìn không lên tiếng, chỉ khi nào hỏi hắn thì hắn mới đáp lời, hôm nay thế nào ngược lại chủ động lên tiếng.
“Người không nên làm như vậy.”
Thẩm Ngọc nghe vậy hướng ánh mắt nhìn, y hôm nay mắt cùng chân mày được điểm phấn, so với ngày thường quyến rũ và nhu hòa hơn nhiều lắm, Tống Thanh thở dài một hơi, khó trách Vương gia lại muốn điên cuồng giam giữ y bên cạnh mình như vậy.
“Vương gia phong người làm Trắc phi là vì muốn che chở người. Cho dù Vương gia lệnh cho ta chăm sóc chiếu cố cuộc sống hàng ngày của người, cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh được.”
Thẩm Ngọc nghe không hiểu lắm.
“Ta đến bây giờ chưa từng thấy Vương gia thích một người nào giống như thích người vậy, chắc hẳn người cũng nghe nói chứ? Vương gia trước kia có chín thiếp thất, thật ra cũng đâu chỉ có chín, người nào cũng đều có kết cục thê thảm cả, Vương gia có mới nới cũ, một khi mỹ thiếp nào bị Vương gia lạnh nhạt cùng ghét bỏ, cũng sẽ bị chết oan dưới tay thuộc hạ của Vương phi, Vương gia cũng không hề để ý, mỹ nhân giống như một bộ y phục, cái mới thì luôn rực rỡ xinh đẹp hơn, nhưng so với người lại khác…”
“Phong Trắc phi chứng minh Vương gia coi người là người bên gối, cùng với những ái thiếp tiểu quan trước kia hoàn toàn khác biệt, tên người có thể vào Quân họ, vào gia phả Quân gia, trăm năm sau, người sẽ làm tổ tiên của Quân gia, táng cùng một mộ phần lăng, bài vị được người cung phụng hương khói, người…Ai.”
Thẩm Ngọc lòng đột nhiên đau đến thắt chặt lại.
Hóa ra Trấn Bắc Vương không chỉ cho hắn những đồ vật có giá trị liên thành, hắn còn muốn cùng mình ngày đêm tương ái, sớm chiều làm bạn.
Thẩm Ngọc chính là người có cũng được, không có cũng được một tên nô tài, lại bị nhốt ở trong viện nhỏ mà lớn lên, làm sao hiểu được những quy chế của nhà vương công quý tộc?
Y là một tên nô lệ không có nơi để thuộc về, y không có tên, không có nhà, không có tộc nhân, nhưng ở đây Trấn Bắc Vương lại cho y tất cả, giống như một cái cô hồn dã quỷ phiêu bạt nhân thế, bỗng nhiên có nơi để ỷ lại dựa vào.
Nhưng tất cả những thứ này, y không xứng có được.
Thẩm Ngọc trên ngón tay gắn móng tay giả đâm rách lòng bàn tay.
“Thuộc hạ đã nhiều lời rồi, cáo lui.”
Sau khi Tống Thanh rời đi, Thẩm Ngọc nhìn gương đồng cẩn thận lau đi nước mắt, thấy có một người đang ngó nghiêng dáo dác, trừ là Biển Thập Tứ ra còn ai khác dám vào Vương phủ này làm xằng làm bậy nữa.
“Tiểu mỹ nhân ~”
Biển Thập Tứ giọng ngả ngớn, Thẩm Ngọc không muốn nhìn thấy người điên này, đưa lưng về phía hắn.
“Nha, khóc rồi?”
Biển Thập Tứ đặt mông ngồi ở trên bàn trang điểm, cầm lên một quả cam được chuyển tới từ phía Nam Quốc bắt đầu lột vỏ.
“Nhìn dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt này của ngươi, cũng chỉ là phong một cái Trắc phi mà thôi, không có tiền đồ, thật quá mất mặt.” Biển Thập Tứ cười nói, “Chỉ là không ngờ ngươi thân mang bệnh lại thật có bản lãnh, lại có thể khiến cho Trấn Bắc Vương thu tâm.”
Thẩm Ngọc lười để ý hắn, người điên này cùng Tống Thanh yên tĩnh lạnh lùng tính cách hoàn toàn bất đồng, nơi nào có náo nhiệt là nhanh chân chạy đến góp vui, không có chuyện còn phải cố tình kiếm chuyện tới.
“Ăn không?”
Biển Thập Tứ miệng hỏi, tay đã nhanh nhẹn nhét một múi cam vào trong mồm Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc khó chịu nhả ra.
“Không ăn thì thôi.” Biển Thập Tứ đá đá Thẩm Ngọc, “Nhưng mà ngươi đừng có vội tin nam nhân xấu xa này, một cái đầu heo có mới nới cũ, ngươi nhìn đẹp mắt như vậy, phong làm Trắc phi thì liền xong rồi? Khác gì ăn mày xin cơm không chứ? Nếu là ta, ít nhất cũng phải là chánh cung!”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn hắn, không có nhìn thấy gì khác ngoài một người điên, hắn thế mà cũng có thể làm một thái y chăm sóc người bị thương sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.