. Anh là ông xã em
Trần Trăn lái xe về thẳng khách sạn y đang ở.
Y bắt Đồng Tuấn Nghị tìm chỗ đậu xe, còn mình thì vác An Dật trở về.
Đến phòng mình rồi, Trần Trăn không nói hai lời ném An Dật lên trên giường.
An Dật ngã xuống giường, mơ màng làu bàu một tiếng: “Ông nội anh. . . . . .”
Say rồi mà cái miệng cũng không chịu tha cho người ta.
Một lúc sau, Đồng Tuấn Nghị bấm điện thoại gọi tới số Trần Trăn.
“Này! Em ngủ ở đâu? !” Cậu ta lập tức gào lên.
“Ngủ ngoài đường.” Trần Trăn nói xong liền ngắt điện thoại.
Không đến ba giây, Đồng Tuấn Nghị lại gọi tới: “Anh cúp máy làm gì! Em còn chưa quen với nơi này mà! Anh nhẫn tâm vậy sao? !”
Trần Trăn: “Ít nói nhảm, đi tìm hồ bằng cẩu hữu của cậu đi.” Sau đó lại ngắt máy.
Đồng Tuấn Nghị chưa bỏ ý định, lại gọi tới nữa: “Trần Trăn anh là cái tên vô lương tâm, anh có còn là anh của em không đó? !”
Trần Trăn: “Tôi còn chưa nói cậu là em họ của tôi nha.”
Đồng Tuấn Nghị: “A a a a a — Anh coi chừng đó, tôi sẽ cướp An Tiểu Miêu của anh đi!”
Trần Trăn: “Chỉ bằng cậu? Không đủ tư cách.”
Đồng Tuấn Nghị: “Coi như anh lợi hại!”
Lần này cuối cùng thì Đồng Tuấn Nghị là người ngắt máy trước.
Thế giới rốt cuộc cũng trở về im lặng. Giữa lúc Trần Trăn đang muốn cảm thán, An Dật nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nay-toi-la-thang-nam/2121870/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.