Chủ nhật, An Dật đi làm quen. Đối tượng là người mà học trưởng cũ giới thiệu. An Dật hiếm khi không ngủ nướng, rất đúng giờ đến tiệm cà phê đã hẹn trước. Hắn lúc này bồn chồn xúc động, hi vọng người tới chính là người đẹp vừa lòng thuận ý. Thời gian hẹn với đối phương đã qua hơn nửa tiếng, An Dật vẫn rất kiên nhẫn ngồi chờ. Người đẹp mà, khó tránh tốn chút thời gian để trang điểm, An Dật hắn không sao hết, có thể chờ. Thế nhưng sau khi hắn đợi gần hai tiếng, người đẹp này mới ung dung đi tới. Đối phương thấy An Dật vẫn còn đang chờ mình, hiển nhiên rất hài lòng. Cô một mặt nói “Ngại quá, tôi tới trễ, anh đợi có lâu không?” Một mặt đến chỗ đối diện An Dật ngồi xuống. Trong những trường hợp bình thường, người đàn ông nói chung đều sẽ nhân cơ hội này tỏ ra hòa nhã với phái nữ, nâng cao sự hấp dẫn của mình. Ai mà ngờ người đẹp này vừa ngồi xuống chưa tới 30 giây, An Dật đã lập tức đứng dậy. “Này?” Người đẹp nghi hoặc nhìn hắn. An Dật không hề do dự nói: “Ngại quá, tôi không thích loại con gái không có quan niệm về thời gian.” “A?” Người đẹp kinh ngạc. “Phiền cô nhớ trả tiền, tôi gọi một ly cà phê, sau đó là hai. Cám ơn.” An Dật nổi cáu bỏ lại những lời này, sải chân rời khỏi đó. Ra khỏi tiệm cà phê, An Dật vẻ mặt khó chịu. “Hừ, tưởng đẹp là hay à.” An Dật nhịn không được nói thầm, “Thời gian của lão tử cũng rất quý giá!” Đi tới bãi đậu xe, An Dật vừa tìm được chìa khóa, chợt nghe có người kêu tên hắn. “Ha! An Dật!” An Dật nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe rất phong cách dừng lại cạnh hắn. “Trùng hợp ghê, giám đốc.” An Dật ngoài cười nhưng trong không cười nói. Thực con mẹ nó oan gia ngõ hẹp chính là loại tình huống này! Trần Trăn cười cười: “Cậu làm gì ở đây vậy?” An Dật nhìn tiểu suất ca ngồi bên cạnh y, sau đó dời mắt sang nơi khác: “Không có gì, chỉ là ra ngoài dạo chơi thôi.” Không đợi Trần Trăn lên tiếng, tiểu suất ca ngồi bên cạnh y đã sốt ruột nũng nịu: “Trăn, anh ta là ai thế?” “Là nhà thiết kế của công ty chúng tôi.” Trần Trăn trả lời cậu ta. An Dật trợn mắt, tỏ vẻ chịu không nổi loại con trai giống đàn bà thế này. Hắn cười gượng hai tiếng: “Giám đốc anh chắc đang vội, tôi về nhà.” “Ừm.” Trần Trăn mới vừa khởi động xe, chỉ thấy một cô nàng đẹp gái từ tiệm cà phê lao ra, sau đó đến bên cạnh An Dật kéo hắn lại. “An Dật, anh có ý gì? !” Người đẹp có chút tức giận. An Dật nghĩ thầm tuyệt đối không thể mất mặt trước cái tên thối nát Trần Trăn này, vì vậy hảo tâm dùng lời ngon tiếng ngọt vỗ về người đẹp: “Cô bình tĩnh chút đi, ở đây nằm sát đường lớn đấy.” Thế nhưng người đẹp một chút cũng không nể mặt, túm lấy tay hắn không buông: “Tôi khó khăn lắm mới có thể quyết tâm tới đây làm quen, kết quả anh không nói hai lời đã bỏ đi, rốt cuộc ý anh là gì hả?” An Dật có xúc động muốn SHI, hèn chi vị học trưởng kia nói, người này tuy vẻ ngoài không tệ, nhưng tính cách có chút vấn đề. Hắn khi đó hồ đồ, mới có thể thề non hẹn biển nỏi, không người nào hắn không giải quyết được. Bây giờ miệng ngậm nước đắng cũng đành phải nuốt xuống bụng. “Người đẹp, cô bình tĩnh một chút. Có gì từ từ rồi nói.” An Dật ra vẻ như thể muốn kéo cô nàng tới tiệm cà phê. Người đẹp này không chịu theo, cô quyết tâm muốn làm An Dật khó xử: “Anh nói anh chê tôi vì cái gì?” An Dật có hơi xấu hổ, ai kêu Trần Trăn ở bên cạnh dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn hai người bọn họ làm gì. “Tôi không có chê chị, chị gái à!” An Dật rất muốn bỏ chạy. Thật không may là người đẹp này đã luyện đến nơi đến chốn Bát Trảo Công (bám dai như đỉa),An Dật vì ngại mặt mũi nên mới không mặc kệ cô ở đây mà bỏ đi. “Rốt cuộc là chuyện gì, An Dật.” Trần Trăn mở miệng hỏi hắn. An Dật lắc đầu, xấu hổ cười cười: “Không có gì. Chỉ có chút hiểu lầm với cổ thôi.” “Xem ra hiểu lầm này rất lớn nha?” Trần Trăn tự tiếu phi tiếu nói. An Dật hung dữ trừng mắt nhìn, quyết định ngó lơ y. “À mà cô tên gì?” An Dật than thở, hỏi người đẹp đang dán trên người hắn. “Gì chứ? ! Anh vậy mà ngay cả tên tôi cũng không nhớ? !” Người đẹp giận dữ. An Dật vội vàng trấn an: “Cô bình tĩnh một chút được không vậy, vốn tôi nhớ rất rõ, nhưng vừa rồi bị cô nháo một trận như vậy nên quên mất rồi!” Mới là lạ, hắn ngay từ đầu đã không nhớ rõ tên cô. “Tôi tên là Tiếu Vũ Vi!” Người đẹp tỏ vẻ rất tủi thân, “Tôi khó khăn lắm mới hạ quyết định đến đây làm quen, tuyệt đối không cho phép anh đi!” “Nhưng không phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi không có cảm giác với cô, chị gái à!” An Dật thật sự rất muốn SHI. “Nhưng mà tôi cảm thấy tôi thích anh mất rồi!” Rõ ràng Tiếu Vũ Vi không muốn buông tha cho An Dật. An Dật sắp ói ra máu nghĩ thầm, mặt mũi gì đó đều mất sạch hết rồi. Hắn muốn nhảy sông! “Người đẹp Tiếu Vũ Vi à, là thế này, cô có cảm giác với tôi nhưng nó không đại biểu rằng tôi cũng có cảm giác với cô.” An Dật định nói đạo lý với cô nàng đẹp gái này, “Làm quen chính là như thế, không hợp thì tan.” Không đợi Tiếu Vũ Vi mở miệng nói, Trần Trăn đã mở miệng: “Ha, cậu vậy mà lại đi làm quen.” An Dật: “. . . . . .” Tiếu Vũ Vi: “An Dật, chúng ta quen nhau đi!” An Dật: “Chị gái à, cô có dao không?” Tiếu Vũ Vi: “Dao gì cơ?” An Dật rống lên ba chữ kinh thiên động địa: “Dao! Mổ! Heo!” Tiếu Vũ Vi bị khí thế của hắn làm giật mình, hoảng sợ hỏi: “Anh cần dao mổ heo để làm gì?” An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn giết chết người nào đó dù thấy tôi trong tình thế nước sôi lửa bỏng vẫn đứng bên cạnh xem kịch vui không chịu cứu tôi!” Lúc này tiểu suất ca ngồi kế Trần Trăn đã kiên nhẫn hết nổi: “Trăn, chúng ta đi thôi. Chuyện này có gì hay để xem đâu.” Nhưng Trần Trăn hoàn toàn không đáp lời cậu, mà là nói với An Dật: “Hóa ra là cậu muốn tôi cứu cậu, sao không nói sớm! Việc tôi thích nhất chính là nhiệt tình giúp đỡ người, đặc biệt là đồng nghiệp đang gặp khó khăn.” An Dật khinh bỉ y: “Tin anh thì họ tôi không phải là An!” Trần Trăn: “Vậy cứ lấy Trần làm họ đi.” An Dật: “. . . . . .” Tiếu Vũ Vi không nghĩ tới suất ca lái xe thể thao ở bên cạnh lại quen với An Dật, vì vậy tò mò hỏi: “Mấy anh quen nhau?” Không đợi An Dật lên tiếng, Trần Trăn đã nói lời kinh người: “Đúng thế, cậu ta là người yêu của tôi.” An Dật nghe xong liền hóa đá. Tiếu Vũ Vi cũng hết hồn: “Người yêu? Người yêu gì?” Trần Trăn cười đến mức vô hại: “Chính là quan hệ người yêu.” Tiếu Vũ Vi nghe xong bị sốc nặng, sau đó thì tinh thần sụp đổ. “A a a a a a a — An Dật! Thảo nào anh không thích tôi! ! !” Cô vừa chạy vừa thét, nhìn bộ dạng kia giống y như mụ điên. Mà An Dật lúc này thật sự có xúc động muốn giết người. Người hắn muốn giết nhất chính là Trần Trăn đang hả hê cười trước mắt. “Đừng có lườm tôi, không phải cậu muốn tôi cứu cậu hay sao.” Trần Trăn rất bình tĩnh nói. An Dật còn chưa nói gì, tiểu suất ca đã chịu không nổi hét lớn: “Trăn! Ban nãy nhất định là anh gạt em đúng không? ! Sao anh lại vừa mắt cái thứ này chứ? !” “Này, cậu nói ai là cái thứ này?” An Dật vẻ mặt đầy sát khí. “Trăn! Hắn ức hiếp em ~!” Tiểu suất ca lại làm nũng. “Kháo!” An Dật nhẫn không nổi chửi tục, “Mẹ nó có phải quên mang cái kia theo hay không? Tôi ghét nhất chính là bọn ẻo lả, mau mau cút ra xa một chút!” Không ngờ An Dật cũng có thể có khí thế như vậy, hứng thú của Trần Trăn đối với hắn càng tăng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]