Hai người đón giáo sư Lưu tại sân bay, giáo sư Lưu so với tưởng tượng của họ ngược lại rất dễ gần, không có bất kỳ sự giả tạo nào. Phùng Quân đưa họ đến một nhà hàng có phong cách rất đặc biệt ở ngoại ô thành phố, cả ba cùng dùng bữa.
Phùng Quân và giáo sư Lưu cùng ngồi hút thuốc lá, rất nhanh đã nói về vấn đề sâu bệnh của vườn nho. Giáo sư Lưu trầm ngâm, có lẽ trong lòng đã nắm bắt được vấn đề: “Nói thật, bây giờ người trồng trái cây không phải dễ. Thật hiếm thấy cặp vợ chồng nào chịu khó như hai người.”
Lâm Thanh đang uống trà, suýt bị sặc, Phùng Quân giải thích: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè mới quen biết.”
Giáo sư Lưu cười cười: “Xin lỗi, xin lỗi, đã hiểu lầm hai người rồi.”
Sau khi ăn xong, cả ba vội vã về lại thị trấn. Trong xe, giáo sư Lưu nhanh chóng dựa vào ghế sau ngủ thiếp đi, Lâm Thanh ngồi ở ghế phụ có chút mất tự nhiên, nói chuyện cũng không nên, mà không nói lời nào cũng không nên, nhìn thoáng qua Phùng Quân. Phùng Quân thấp giọng nói: “Cô mệt thì cứ ngủ đi.” Lâm Thanh gật đầu, nhắm mắt lại, không ngờ lại thật sự ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi Phùng Quân gọi cô: “Lâm Thanh!” Lâm Thanh đột nhiên mở mắt ra: “Sao vậy?”
“Đến nơi rồi!”
Lâm Thanh mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đã trở lại vườn sinh thái rồi. Cô hơi ngượng ngùng, nhanh chóng bước xuống xe.
Phùng Quân và giáo sư Lưu thay giày, đi đến vườn nho, Lâm Thanh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nang-len-roi/150031/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.