Lâm Thanh ở nhà bà ngoại mấy ngày, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Không khí trong lành, thanh bình và những người thôn dân giản dị là tất cả những gì cô yêu thích.
Bà cô già rồi, đã sớm không trồng trọt, nhưng sau nhà bà vẫn trồng một số loại rau, lúc nào muốn ăn thì sẽ ra hái. Cuộc sống tự cung tự cấp này tốt đến mức Lâm Thanh không còn nhớ đến cái gọi là rau hữu cơ trong các siêu thị lớn trong thành phố nữa.
Bà ngoại nhờ Lâm Thanh lên chợ mua một ít hạt cải dầu, thuận tiện mua luôn chút thịt. Mấy ngày nay Lâm Thanh đều ăn rau dưa cùng bà ngoại, bà sợ Lâm Thanh ăn ngán.
Lâm Thanh mượn chiếc xe đạp của một người hàng xóm, thử đạp vài vòng rồi xuất phát về hướng chợ. Dọc đường thỉnh thoảng gặp một hai người trong thôn nhận ra cô: “Này, cô là cháu ngoại của nhà bà Thập à?”
Lâm Thanh đã sớm quên những người này, nhưng cô vẫn nở nụ cười thân thiện: “Dạ, chào dì.” Mọi người ở đây đều rất thân thiện và chất phác.
Lâm Thanh mua hạt cải dầu và thịt lợn, cũng mua thêm một ít trái cây do dân địa phương trồng ở quầy hàng nhỏ, giá chưa đến hai mươi tệ. Lâm Thanh đạp xe trở về, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Cô gái!”
Lâm Thanh quay đầu lại, một người đàn ông ngồi ở quán trà lạnh đang mỉm cười với cô, đó là tài xế A Tòng.
Lâm Thanh đạp xe vòng lại, dừng ở trước mặt anh ấy: “Xin chào! Anh còn nhận ra tôi sao?”
“Nơi này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nang-len-roi/150026/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.