“À, đúng rồi.”
Trước khi A Nam vừa định đi, Thành Vân gọi anh lại. A Nam quay người lại đợi cô nói.
“Ngày mai mua cho tôi bộ đồ.”
A Nam nhìn bộ đồ Thành Vân đang mặc theo phản xạ.
Thành Vân nói: “Đồ lót.”
A Nam không nhìn nữa, ừ thật khẽ, sau đó bỏ đi.
Thành Vân nghe tiếng bước chân bên ngoài dần dần hòa lẫn vào tiếng mưa mới từ từ nhoẻn cười. Cô vừa cười vừa đảo mắt một vòng, từ chiếc ghế bên cạnh đến ghế salon, rồi đến trần nhà, cuối cùng là điều hòa và tủ đầu giường.
Cô nghiêng người ngã xuống giường. Đỉnh đầu là bao thuốc kia. Thành Vân lấy đến lật đi lật lại trong bàn tay thon dài mà nhìn ngắm. Giống như lần đầu tiên cô thấy nhãn hiệu thuốc này vậy.
Trên hộp thuốc lá có một nếp nhăn nho nhỏ. Thành Vân tưởng tượng cảnh bàn tay to lớn cầm gói thuốc lá này và dáng vẻ vội vã trở về của A Nam. Anh không hút thuốc lá nên cũng chẳng biết mức độ cứng mềm của gói thuốc. Vì quá vội vàng nên dễ để lại nếp nhăn.
Tuy trên gói thuốc này có nếp nhăn nhưng không có nước, một chút ẩm ướt cũng không có, hoàn toàn khô ráo.
Thành Vân nhìn một hồi bèn trở mình bỏ gói thuốc lên tủ đầu gường, kéo chăn lên. Sau khi đắp chăn, tất cả tạp niệm đều bay biến, gần như hai phút sau Thành Vân đã ngủ mất.
Hôm ấy Thành Vân mơ một giấc mơ. Đây là chuyện rất hiếm có, bởi vì Thành Vân rất ít khi nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đi trên vùng đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nam/24218/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.