Một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. Chu Đông Nam không chú ý đến, anh vẫn tựa vào vách tường, đầu óc mơ mơ màng màng. Thời gian trôi qua quá lâu, anh đã nửa mơ nửa tỉnh.
Thành Vân đi ra khỏi thang máy, từ từ đi đến trước mặt người đàn ông đang ngồi trước cửa, dừng lại. Cô đứng cao cao, nhìn xuống anh gần như vuông góc.
Đèn hành lang bởi tiếng bước chân của cô mà sáng lên, Chu Đông Nam đang mơ màng liền mở mắt. Đầu tiên anh thấy một đôi chân dài thẳng tắp. Thành Vân mặc chiếc quần da màu đen, dưới ánh đèn vàng ở hành lang trông có vẻ thẳng nuột và nổi bật.
Chu Đông Nam ngẩng đầu.
Trong hành lang chỉ có hai người họ, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Trán của anh vì cử động ngước mắt này mà hằn lên vài nếp nhăn, lông mày vừa đen vừa rậm khẽ nhướng lên thành hai đường thẳng, kết hợp với đôi mắt giống như quả cầu thủy tinh trong veo, không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Thành Vân khẽ cúi đầu, tóc rũ xuống hai bên sườn mặt, che khuất ánh sáng. Cô đứng rất thẳng, không khí lạnh giá khiến khuôn mặt cô đông lại, mà dáng vẻ an tĩnh lại khiến cô trông như lạnh nhạt.
Chu Đông Nam nói: “Em về rồi à?”
Thành Vân ừ.
Chu Đông Nam từ từ đứng dậy. Vì ngồi lâu quá nên khi anh vừa đứng lên đầu gối không chịu nổi, phải vịn tường lắc lắc rồi lại dậm dậm chân, cuối cùng mới đứng lên được.
Ánh mắt Thành Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nam/2249862/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.