Đến cuối ngày, khi đóng cửa hàng, A Miêu và A Hổ vẫn không thể nào quên được chàng trai bí ẩn đó. Họ tự nhủ rằng, chắc chắn sẽ còn có nhiều điều thú vị xảy ra tại cửa hàng ngọc trai Miêu Vũ. Và biết đâu, chàng trai đó sẽ quay lại vào một ngày không xa.
"Hắn ta là ai vậy nhỉ?" A Hổ hỏi.
A Miêu lắc đầu, "Ta không biết, nhưng ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ ở hắn ta." Giọng nàng trầm ngâm, chứa đựng một nỗi tò mò khó tả.
A Hổ gật đầu đồng ý. "Ta cũng cảm thấy vậy. Có gì đó rất bí ẩn ở đôi mắt của hắn.”
"Nhưng người ta mua mấy viên ngọc trai đen ế ẩm kia đi đúng thật là đáng mừng, ta cứ tưởng sẽ để đóng màng nhện luôn!” A Hổ lại tiếp tục cảm thán.
A Miêu nhấp một ngụm trà, ánh mắt xa xăm.
“Ta cảm thấy hắn ta có một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Có lẽ viên ngọc trai đen đã gợi lên những ký ức đau buồn của hắn.”
A Hổ gật đầu, “Ta cũng cảm thấy vậy. Nhưng dù sao thì, nhờ hắn mà cửa hàng của chúng ta đã trở nên nổi tiếng hơn rồi. Chiều nay khách đến cực kỳ đông luôn.”
A Miêu đồng tình với A Hổ. Sau đó hai người ai về nhà nấy.
Đêm xuống, A Miêu nằm trên giường, không sao ngủ được. Câu chuyện về chàng trai bí ẩn và những viên ngọc trai đen cứ ám ảnh trong tâm trí nàng. Nàng tự hỏi, liệu có phải nàng đã gặp lại một người quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mieu-muon-lam-ca-muoi/3647784/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.