Một hôm, khi Kỷ Vân Nha đến thăm, A Hổ đang cố gắng thuyết phục một vị khách khó tính mua một chiếc vòng cổ ngọc trai.
"Này, chàng trai, cái vòng này không hợp với tôi chút nào. Nó làm tôi trông già hơn đấy!" vị khách lớn tiếng phàn nàn.
A Hổ cười tươi rói:
"Thưa ngài, ngọc trai là biểu tượng của sự sang trọng và quý phái. Với chiếc vòng này, ngài sẽ trở nên trẻ trung và cuốn hút hơn bao giờ hết đấy!"
Kỷ Vân Nha đứng bên cạnh, cố nhịn cười. Nàng thầm nghĩ:
"A Hổ quả nhiên có tài ăn nói. Nếu không bán được ngọc trai, làm nghề khác chắc cũng sẽ thành công!”
Trong khi đó, A Miêu đang ngồi ngủ gật trên chiếc ghế bành êm ái, chiếc gương nhỏ vẫn trong tay.
Kỷ Vân Nha khẽ cười, nhẹ nhàng bước tới rồi bất ngờ hét lên, "A Miêu, dậy mau! Có một anh chàng đẹp trai đang tiến vào cửa hàng ngươi kìa!"
A Miêu giật mình tỉnh dậy, mặt mày nhăn nhó. "Cái gì? Ở đâu?!" Nàng quay cuồng nhìn xung quanh, rồi nhận ra không có gì cả. Kỷ Vân Nha đứng đó cười ngặt nghẽo.
"Ngươi thật là!" A Miêu bĩu môi. "Ngươi làm ta giật cả mình."
Kỷ Vân Nha lau nước mắt vì cười, nói, "Ngươi lúc nào cũng như thế, ta không thể không trêu chọc ngươi được. Mà này, hôm nay có chuyện gì vui không?"
A Miêu lắc đầu, tỏ vẻ chán nản. "Không có gì đặc biệt. Ngày nào cũng vậy, bán ngọc trai, ngắm bản thân trong gương, rồi lại ngủ gật."
Kỷ Vân Nha ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mieu-muon-lam-ca-muoi/3647775/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.