Thân vệ bị hỏi tới nhất thời ngẩn ra, trả lời theo bản năng: “Đánh đuổi Thát tử, giành lại giang sơn.”
A Mạch dừng bước, quay người lại nhìn thân vệ này: “Nhưng nếu giang sơn này không có dân chúng, giành lại có ích lợi gì?”
Thân vệ bị hỏi thế cả người đờ ra, trong chốc lát nghĩ mãi không hiểu vì sao giành lại giang sơn thì lại không có dân chúng. A Mạch khôngnhịn được nhếch khóe miệng, chính nàng còn nghĩ mãi cũng không rõ giữlấy giang sơn quan trọng hay giữ lấy dân chúng quan trọng, làm sao người khác có thể có câu trả lời!
Đi vòng một vòng đã trở lại cửa phủ, lại thấy Đường Thiệu Nghĩa vộivã từ trong phủ đi ra. A Mạch nhìn thấy mặt anh ta có vẻ lo lắng, khôngkhỏi đón lại, hỏi: “Đại ca, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Có binh lính phụng mệnh dắt ngựa lại đây, Đường Thiệu Nghĩa tiến lêndùng tay túm lấy dây cương, quay đầu trả lời A Mạch: “Không thấy Từ cônương.”
A Mạch ngạc nhiên nói: “Cái gì, sao lại không thấy?”
“Nói là đi ra ngoài mua chút điểm tâm cho tiểu công tử, nhưng mãi vẫn không trở về.” Thì ra sáng hôm nay khi Đường Thiệu Nghĩa qua xem TiểuLưu Minh, Tiểu Lưu Minh đang khóc rống lên muốn tìm cô cô. Đường ThiệuNghĩa nhìn trước sau không thấy Từ Tú Nhi, liền hỏi thị vệ trong viện,chỉ nghe một tên thị vệ nói sáng sớm Từ Tú Nhi đã ra khỏi phủ muốn đimua điểm tâm cho Tiểu Lưu Minh, bởi vì không quen đường đi trong phủ,còn đặc biệt nhờ hắn dẫn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196741/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.