Mấy ý niệm trong đầu Thường Ngọc Thanh hiện lên như đốm lửa, quay đầu lại nhìn liếc mắt con đường về một cái, mặc dù cây rừng hai bên đườngrậm rạp che khuất tầm mắt, nhưng tiếng vó ngựa của đại đội kỵ binh phíasau cũng đã có thể nghe thấy rõ ràng. Thường Ngọc Thanh có chút do dự,nhấc A Mạch đổi qua tay bên kia ném tới bụi cây bên đường.
A Mạch đáng thương người không thể cử động miệng không thể nói, chỉcó thể trơ mắt mặc cho chính mình bị nện vào trong đám cỏ dại cao hơnnửa người. Tiếng vó ngựa của Thường Ngọc Thanh ở trên đường đã đi xa,ngay sau đó lại là một trận tiếng vó ngựa hỗn độn, xem lẫn thỉnh thoảnglại phát ra tiếng thúc ngựa rất to, giống như bão táp cuốn qua mặtđường.
A Mạch ngửa mặt nằm ở trong bụi cỏ, trợn tròn mắt nhìn mấy ngôi saocô độc trên bầu trời đêm ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên suy nghĩhiểu được tại sao Lâm Mẫn Thận lại vứt bỏ nàng mà chạy. Nếu lần này nàng chết đi, Lâm Mẫn Thận không những mượn được tay Trần Khởi trừ bỏ taihọa ngầm là nàng, còn có thể khiến cho Thương Dịch Chi giận lây sangĐường Thiệu Nghĩa, quả nhiên là một cuộc mua bán một công đôi việc!
Giây lát, Thường Ngọc Thanh quay lại, không nói một lời đem A Mạch bế ra từ bụi cỏ, lên ngựa chạy thẳng vài dặm về hướng Dự Châu, trong rừngrậm ở ven đường tìm một cái cây cao lớn tươi tốt, mang theo A Mạch nhảylên cây.
A Mạch không biết Thường Ngọc Thanh có ý gì, chỉ thờ ơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196736/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.