A Mạch sửng sốt bởi lời nói của Từ Tĩnh, ngạc nhiên hỏi: “Sao tiên sinh lại nói vậy?”
Từ Tĩnh cười nói: “Ngươi rõ ràng biết Đường Thiệu Nghĩa cótình cảm với ngươi, mỗi lần gặp mặt lại chìm sâu vào đó thêm vài phần,ngươi lại không tránh né, hết lần này đến lần khác vẫn cứ cố tình tiếpcận anh ta, khiến anh ta càng lúc càng lún sâu, chẳng lẽ đây là lòngnhân hậu của ngươi sao?”
A Mạch nghe xong không khỏi cười nhạo, hỏi ngược lại: “Tiênsinh cảm thấy ta nên làm thế nào? Chỉ vì Đường Thiệu Nghĩa có ý với ta,ta liền tuyệt giao với anh ta chăng? Anh ta rõ ràng là một tướng tài, ta chỉ vì tránh hiềm nghi mà không cần nữa sao? Chỉ vì tư tình nhi nữ màđánh mất tình bằng hữu, dường như cũng quá hẹp hòi thì phải.”
Từ Tĩnh giương mắt lắng nghe, lại hỏi: “Vậy còn Tức VinhNương thì sao? Nàng cầu ngươi tác hợp cho nàng và Đường Thiệu Nghĩa, nếu ngươi đối với anh ta vô tâm, sao ngươi không giúp nàng? Nếu Đường Thiệu Nghĩa có thể chuyển tình cảm cho nàng ta, đối với ngươi chẳng phải làrất tốt hay sao?”
Mấy câu này khiến A Mạch nghẹn giọng không còn lời nào đểnói, lại thấy vẻ mặt đắc ý của Từ Tĩnh, A Mạch thấy không cam lòng, nóingang: “Tức Vinh Nương là gì của ta chứ? Sao ta phải giúp nàng? Vậy cònai sẽ tới giúp ta?”
Từ Tĩnh chỉ yên lặng nghe nàng nói, ý cười trên mặt càng thêm đậm, vuốt râu cười không nói.
A Mạch thấy Từ Tĩnh cười thì vô cùng tức giận, ra vẻ bìnhtĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196728/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.