A Mạch gật đầu.
Tức Vinh Nương nói tiếp: “Ta biếtngài bất mãn với lão hoàng đế vì đã chắp tay dâng tặng vùng Giang Bắccủa chúng ta cho lũ thát tử, cho nên mang binh làm phản ở Thái Hưng,nghìn dặm đông tiến đến Thanh Châu, sau lại đánh tan mấy vạn kỵ binhtinh nhuệ của Thường Ngọc Thanh, che chở cho bách tính Thái Hành, ThanhPhong trại chúng ta tuy là cường đạo, nhưng đối với ngài cũng là thậpphần kính nể.”
A Mạch nhạt nhẽo cười không nói gì,nhưng trong lòng lại nghĩ thì ra cô nương này miệng lưỡi cũng thật lanhlợi, bất kể tiếp theo muốn nói gì, trước hết phải đem mông ngựa mà vỗmột phen.
Tức Vinh Nương hơi ngưng thần, chuyển lời nói tiếp: “Ta đoán ngài hẳn biết rõ ẩn tình đằng sau việc Đường đại ca rời khỏi quân Giang Bắc.”
Đáy mắt A Mạch chợt lóe lên, trầm tĩnh nhìn Tức Vinh Nương, chờ nàng ta nói tiếp.
“Lúc Đường đại ca gia nhập ThanhPhong trại, Chiêm Sơn Vương đang bao vây tiêu diệt sơn trại chúng ta,cha ta bị trọng thương, các thúc bá trong trại mặc dù không nói gì,nhưng trong lòng bọn họ đều nghĩ lần này nhất định là bị Chiêm Sơn Vương đánh bại. Cha ta thậm chí đã âm thầm an bài thân tín, muốn lén đưa tara khỏi trại. Đúng lúc này thì Đường đại ca gia nhập Thanh Phong trại,ban đầu mọi người cũng không tin huynh ấy, huynh ấy chịu không ít khổcực, rốt cuộc về sau mang theo một số huynh đệ đánh bại Chiêm Sơn Vương, trước trận đánh còn chém chết huynh đệ Chiêm Sơn Vương.”
A Mạch nói: “Ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196723/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.