Vương Thất cúi đầu im lặng, trên mặtLý Thiếu Hướng có chút ngượng ngùng, anh ta biết A Mạch vì nể mình đãtừng làm đội trưởng của nàng, bận tâm đến thể diện của anh ta nên mớitrút cơn giận lên đầu Vương Thất. Lý Thiếu Hướng do dự một chút rồi nói: “Đại nhân, là lỗi của mạt tướng.” 
A Mạch lạnh lùng liếc xéo anh ta mộtcái rồi nói tiếp: “Ta chưa nói đến ngươi, ngươi chỉ biết nghĩ đến nhữngthứ vật dụng linh tinh! Nhưng nếu đến tính mạng cũng không còn thì những thứ vớ vẩn ấy còn dùng làm cái rắm gì!” 
Lý Thiếu Hướng liên tục gật đầu vângdạ, Vương Thất vẫn buồn bực không nói gì, hiển nhiên trong lòng có chútkhông phục. Lí Thiếu Hướng vội vàng kéo Vương Thất rồi nói với A Mạch:“Chúng ta về tăng cường phòng thủ doanh trại.” 
A Mạch liếc Vương Thất một cái, lạnhgiọng nói: “Nói với Hắc Diện dùng xe bảo vệ doanh, tăng cường ngoạitham(1) và ngoại phụ(2),đề phòng thát tử tập kích doanh trại!” 
Vương Thất rầu rĩ đáp lại rồi xoayngười định đi, bỗng cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của một binh sĩ trong doanh. Đám người A Mạch nghe vậy đều quay lạinhìn, chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, mấy binh sĩ quân Giang Bắc taycầm thương đều nhất tề nhằm thẳng vào một thứ gì đó, có một tên línhquay đầu về phía Vương Thất hô: “Vương tướng quân! Bên này có một con cá lớn!” 
Vương Thất nhìn A Mạch, rồi xoayngười bước nhanh về hướng đó, khi đi đến gần mới nhìn rõ bọn lính đangdùng thương chĩa vào một thát tử bị thương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196716/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.