Trương Sĩ Cường vội vàng đi lấy kéo,xong lại vẫn như trước không dám xuống tay. Thấy vậy, A Mạch bất đắc dĩnói: “Trương Nhị Đản, ngươi nhớ cho kỹ, bất luận thế nào thì việc giữgìn tính mạng của mình mới là điều quan trọng nhất.” 
Trương Sĩ Cường ừ một tiếng, cầm kéotrong tay đến nửa ngày mới dám hạ xuống, thật cẩn thận cắt vạt áo cùngmảnh vải quấn ngực sau lưng nàng, nhưng cắt xong lại không dám gỡ xuống. A Mạch thấy mặt mũi anh ta đỏ tía tai thì tức giận đến không thể nóinên lời, cuối cùng cả giận quát: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, đi xembọn Vương Thất thế nào rồi, để kéo và thuốc trị thương lại, ta tự làm.” 
Trương Sĩ Cường như trút được gánhnặng liền thở phào nhẹ nhõm, đem kéo và bình thuốc đặt vào trong tay AMạch, lúc này mới đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa lại có chút lo lắng hỏi: “Đại nhân có thể tự mình làm được không?” Thấy A Mạch tức giận đến cực độ, Trương Sĩ Cường sợ hãi vội vàng đi vội ra ngoài. 
A Mạch chịu đựng cơn đau nhức saulưng, cố gắng xoay người cởi bỏ áo ngoài, nhưng mảnh vải quấn ngực ở bên trong sớm đã bết máu đen mà dính chặt vào lưng, A Mạch mới chỉ khẽ kéora một chút đã đau đến nổ đom đóm mắt, lập tức ngã nằm xuống giường, nửa ngày sau mới thở nổi, không nghĩ rằng nước mắt cũng đã ứa ra, tronglòng A Mạch nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, bất giác trong lòng nảy sinh cảm giác quật cường, liền cầm một đoạn vải kéo mạnh xuống. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196666/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.