Nhắc đến chuyện đêm đó ở thành HánBảo, nét tươi cười trên mặt A Mạch cũng lập tức tan đi, trong đầu lạihiện ra cảnh địa ngục trần gian lúc đó, ánh lửa đỏ rực, tiếng khóc,tiếng kêu la… Căn bản là bầu trời đêm ấy không có ánh trăng.
“Cũng không biết Tú Nhi hiện giờ thế nào rồi?” A Mạch hỏi.
“Ta từng cho người điều tra nghengóng, nàng ấy vẫn còn ở trong phủ của Thạch Đạt Xuân, cũng may ThạchĐạt Xuân coi như có chút lương tâm, không đem tiểu công tử và Từ cônương giao cho thát tử. Ta vốn nghĩ tới chuyện lén đem bọn họ đi, nhưngcuộc sống hiện giờ của chúng ta vốn là sống nay chết mai, để cho haingười bọn họ đi theo còn không bằng cứ để họ ở lại trong thành Dự Châu,như vậy có lẽ lại an toàn hơn.”
A Mạch gật đầu: “Đúng vậy, ở lại đó cũng tốt.”
Đường Thiệu Nghĩa dốc bầu rượu vàomiệng, lại nói tiếp: “Ta không biết ngươi cảm thấy thế nào, còn ta giờnhìn ánh trăng trên bầu trời này lại cảm thấy mình như đang trong mộtgiấc mơ, ngày này năm trước khi ta vẫn còn ở trong thành Hán Bảo, vẫnđang cùng các huynh đệ uống rượu, nhưng những người cùng uống rượu hômấy, giờ cũng chỉ còn lại một mình ta, ai còn ai mất, hài cốt chôn ở đâuta cũng không biết. A Mạch!” Đường Thiệu Nghĩa quay đầu nhìn A Mạch:“Ngươi nói xem đây có phải là giấc mộng hay không? Ngươi, Từ cô nương,và cả đại doanh quân Giang Bắc nữa, tất cả đều chỉ là trong mộng, cóphải chờ ngày mai khi ta tỉnh rượu, ta lại trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196664/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.