Trong trận chiến tại Sư Hổ Khẩu, độithứ hai của thất doanh quân Giang Bắc lưu lại ngăn trở quân địch, trongnửa ngày đã giết được ba trăm quân địch, sáu mươi bảy tráng sĩ trong đội đã hy sinh oanh liệt, đội trưởng Dương Mặc trên người chịu bảy vếtthương, bị chém đứt một cánh tay, dựa vào vách núi mà chết, đến lúc chết đao cũng vẫn chưa từng rời khỏi tay. 
[ Thịnh Nguyên ký sự ] 
Không biết là ai bắt đầu xướng giọngcất lên khúc hát hành khúc trước, mọi người lần lượt đều hát theo, AMạch cũng muốn cất giọng hát, nhưng lại phát hiện cổ họng mình khản đặchát không ra lời. 
“Khi vùng đứng lên cần chi một manháo? Lúc chết đi, quê cha đất tổ chính là tấm áo bào của chúng ta. Vươngkhởi binh, đấng mày râu ta cầm qua, mâu(1). Sợ chi phải liều chết với kẻ thù. 
Khi vùng đứng lên cần chi một manháo? Sợ gì hy sinh. Vương khởi binh, đấng mày râu ta cầm mâu, kích(2). Và cùng nhau chung một chiến hào. 
Khi vùng đứng lên cần chi một manháo? Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Vương khởi binh, đấng mày râu tathành người lính mang trên mình bộ áo giáp. Cùng nhau bước đi. 
…… 
Hình ảnh cuối cùng của Dương Mặc đọng lại trong trí nhớ A Mạch là nụ cười sáng lạng trên khuôn mặt anh ta,ánh mắt cũng như đang tủm tỉm, cái miệng cười thật rộng, cái cằm vuôngvắn đầy râu lởm chởm như gốc rạ…… A Mạch biết, nàng không bao giờ cònphải lo lắng anh ta sẽ tiết lộ thân phận của nàng nữa, cũng không phảitính kế làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196655/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.