Thôi Diễn vẫn nửa tin nửa ngờ, Thường Ngọc Thanh không nói thêm nữa, xoay người trở về đại trướng. Lúc này,Khương Thành Dực đang nhoài người ra trên bàn, tiến hành tham chiếu, sửa chữa, chỉnh lý lại bản đồ sa bàn địa hình, thấy Thường Ngọc Thanh từbên ngoài tiến vào, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Không cần phái người đixem thật sao, tướng quân?”
Thường Ngọc Thanh không nói, đi đếntrước sa bàn, nhìn dấu hiệu Ủng Thúy Sơn trên sa bàn đến ngây người. Sabàn này là do Tĩnh quốc công Nam Hạ sáng chế ra và sử dụng đầu tiên,tiếp đó được lưu truyền đi trong chiến tranh, tướng lãnh các quốc gialiếc mắt một cái liền nhìn ra tác dụng kỳ diệu của nó, sau liền đượctướng lãnh bốn nước sử dụng rộng rãi.
“Ở trong này.” Thường Ngọc Thanh đưangón tay thon dài dọc theo chân núi Ủng Thúy Sơn, đến vùng lân cận củamột hang núi thì dừng lại chỉ xuống dưới, nói: “Phục binh hẳn là ở trong này.”
Khương Thành Dực đưa mắt nhìn theo vị trí mà Thường Ngọc Thanh chỉ, lại ngẩng đầu nhìn Thường Ngọc Thanh,đuôi lông mày không tự giác mà nhíu lại.
Thường Ngọc Thanh nở nụ cười, khôngđể ý đến sự kinh ngạc của Khương Thành Dực, xoay người đi đến án thưliền ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển sách lật ra xem. Khương ThànhDực đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe thấy Thường Ngọc Thanh giốngnhư tùy ý hỏi: “Thành Dực cảm thấy chúng ta nên hay không nên tung mộtcái lưới lớn về phía bọn chúng?”
Khương Thành Dực mím môi cân nhắc một lát, nói: “Quân ta không quen thuộc địa hình nơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/3196651/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.