A Mạch cắn cắn môi dưới, nói tiếp:“Chính vì vậy mà khi ở doanh (2) ta phải chịu sự khi dễ của bọn họ, bọnhọ đều nói ta như đàn bà. Dáng người gầy yếu thì thôi không nói làm gì,nhưng ông trời lại cho ta một khuôn mặt như vậy, ngay cả lông tơ cũngngắn. Có người còn bức ta cởi ra cho bọn họ xem, ý muốn coi ta rốt cuộccó phải là nam nhân hay không……”
Nói xong, âm thanh A Mạch có chút run run, như thể chuyện này thật sự đã xảy ra và đã phát sinh trên thân thể của nàng. Nàng không sợ phải diễn kịch, bởi vì từ vài năm trước, nàngđã diễn kịch không biết bao nhiêu lần vì sự sinh tồn của bản thân, chonên những lời này nói ra vô cùng trôi chảy, trong lời nói tựa hồ cònmang theo nỗi uất nghẹn cùng huyết lệ.
Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa từ hồngchuyển thành trắng, rồi từ tái chuyển thành xanh mét: “Đừng nói nữa! AMạch.” Anh ta đỡ lấy bả vai đang run nhè nhẹ của A Mạch, nửa ngày nóikhông ra lời, chỉ mím chặt môi, đưa sắc mặt tái xanh nhìn A Mạch.
“Đại ca!” A Mạch đưa đôi mắt đỏ hồngnhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó di chuyển ánh mắt, dùng sức nuốt nướcmiếng, âm thanh nghèn nghẹn trong cổ họng, nói: “Ta thực hận chính mình, vì sao lớn lên lại có hình dáng như thế này, khiến người khác luôn muốn khi nhục ta. Nói ta sau này làm sao cưới vợ a, cô nương ấy sẽ rất ghétta vì ta mang một bộ dạng nữ tính, không có đủ nam tính. Còn nữa, đạica…” A Mạch lại đột nhiên ngẩng đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126726/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.