Lục Cương thấy A Mạch trầm mặc khôngnói, lửa giận trong lòng càng tăng lên, soạt một tiếng, bội kiếm đã rútra đặt lên yết hầu A Mạch, cả giận quát: “Nói mau! Là kẻ nào tiếp taykhiến ngươi ngay cả trưởng quan cũng dám giết?”
Mũi kiếm lạnh lẽo chạm vào cổ họng,trong mắt A Mạch hiện lên một tia ngoan cường, cắn chặt hàm răng, trầmgiọng nói: “Không sai, đại nhân, ta giết hắn còn có một nguyên nhânkhác, bất quá việc này sự tình trọng đại, còn thỉnh đại nhân…” Nàng nóiđến đây thì ngừng lại, ánh mắt đảo qua những người khác đứng trong doanh trướng.
Lục Cương ngẩn ra, không thể tưởng tượng được A Mạch lại nói như vậy.
“Đại nhân, không nên nghe hắn…” Quan quân thủ hạ vội vàng kêu lên.
Lục Cương đưa tay ra hiệu cho bọn họ yên lặng, chăm chú nhìn A Mạch.
A Mạch biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, chuyện sinh tử của nàng tất cả đều nằm ngay trong một tia ý niệmcủa Lục Cương. Vì thế liền khẽ mỉm cười, khiêu khích nhìn Lục Cương nói: “Đại nhân, tiểu nhân quả thật có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Thỉnhđại nhân cho những người này lui ra ngoài, đại nhân nếu vẫn không yêntâm, vậy mời ngài trói tiểu nhân lại.”
Lục Cương quả nhiên bị nàng khíchtướng, cười lạnh hai tiếng nói: “Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao?” Nói xong liền phẩy tay đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó lại quay lại nhìn AMạch, âm trầm hỏi: “Nói, là ai sai ngươi giết anh ta? Đường Thiệu Nghĩahôm nay tìm ngươi làm gì?”
A Mạch thoáng sửng sốt, lập tức hiểuđược hàm ý của Lục Cương, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126719/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.