Trên thành im lặng một lát, một látsau, thân ảnh Đường Thiệu Nghĩa xuất hiện phía trên tường thành. A Mạchliếc mắt một cái liền nhận ra anh ta, trong lòng vui sướng, nhịn khôngđược kích động kêu lớn: “Đường đại ca! Là ta, A Mạch!”
A Mạch sợ mình đã thay đổi trang phục thì Đường Thiệu Nghĩa sẽ không nhận ra, liền bỏ mũ giáp trên đầu xuống, hua hua tay về phía Đường Thiệu Nghĩa.
“A Mạch?” Đường Thiệu Nghĩa cả kinh,thân hình cao lớn vội vã nhìn xuống phía dưới tìm kiếm. Chỉ thấy phíatrước cửa thành cách đó không xa, một thiếu niên cao gầy mặc chiến bàomàu đen, khoác nhuyễn giáp đang ngồi trên ngựa, ngửa mặt nhìn về phíamình cười vui vẻ. Mi thanh mục tú, không phải A Mạch thì là ai!
Đường Thiệu Nghĩa hướng về phía Thạch Đạt Xuân bẩm: “Phía dưới quả thật không phải bọn thát tử, A Mạch chínhlà người cùng thuộc hạ chạy ra khỏi thành Hán Bảo, thuộc hạ đến Dự Châu, còn A Mạch chạy tới Thái Hưng báo tin.”
Thạch Đạt Xuân gật gật đầu, nhưng là vẫn cẩn thận hỏi lại: “Nhưng sao phía dưới lại là quân Thanh Châu?”
Đường Thiệu Nghĩa cũng không biết AMạch vì sao lại dẫn quân Thanh Châu tới, đành hướng về phía A Mạch hỏi, A Mạch vội vàng hô lớn: “Thành Thái Hưng bị vây rồi, A Mạch đành phảichạy tới Thanh Châu, giữa đường gặp được Thương tướng quân đi cứu việnThái Hưng, tướng quân nghe nói Dự Châu gặp nạn, liền vội chạy tới nơinày.”
Phía sau, Thương Dịch Chi đã khôngcòn kiên nhẫn được nữa, thật không thể hiểu được vì sao Thạch Đạt Xuânlà một võ tướng mà lại lề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126714/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.