A Mạch, Từ Tĩnh và lão Trương bị mấyquân sĩ đưa đến trước ngựa của Thương Dịch Chi. Lão Trương đã sớm bị đao kiếm chói lọi dọa cho sợ tới mức thần hồn bay tứ tán, quân sĩ vừa buông lỏng tay, ông ta liền quỳ rạp xuống trước xe ngựa, một bên dập đầu, một bên kêu to: “Xin quân gia tha mạng, xin quân gia tha mạng.”
Thương Dịch Chi mày kiếm nhíu lại, có chút không kiên nhẫn quét mắt nhìn lão Trương một cái, sau đó lại nhìnvề phía A Mạch cùng Từ Tĩnh.
A Mạch đầu gối mềm nhũn đã muốn quỳxuống, nhưng khóe mắt chạm đến hình ảnh Từ Tĩnh vẫn đứng thẳng tắp, liền cố gắng nhẫn nhịn, cũng ưỡn lưng đứng hiên ngang.
Thương Dịch Chi có chút ngoài ý muốn, hai mắt không khỏi nhìn A Mạch cùng Từ Tĩnh. Vì thế A Mạch liền lập tức hối hận, thầm nghĩ mình học ai không học, lại đi học cái sĩ diện của Từ lão đầu này làm chi cho khổ! Phải biết rằng trong cái thế giới này, dân quỳ lạy quan, hạ cấp quỳ lạy thượng cấp, đó đều là những chuyện thườngtình, nàng cũng đã sớm luyện tập mà thành thói quen, thế nào mà hôm nayđi theo Từ lão đầu lại thành phát bệnh như vậy?
Thương Dịch Chi lật lật tấm huy hiệugiáo úy bằng đồng của Đường Thiệu Nghĩa trong tay, thản nhiên hỏi: “Ailà tín sứ(1) của Đường Thiệu Nghĩa?”
A Mạch vụng trộm liếc Từ Tĩnh mộtcái, thấy ông ta vẫn giữ vẻ mặt cao ngạo đứng đó, quyết định vẫn làchính mình phải xuất đầu lộ diện, vì thế tiến lên phía trước từng bước,rồi thi lễ nói: “Là tiểu nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-mach-tong-quan/126712/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.