Nước đen sền sệt, lạnh băng lại tanh hôi mang theo mùi chết chóc nồng nặc khiến ánh sáng không thể lọt qua mà chỉ có một mảnh u tối tồn tại.
Thân thể ngâm trong thứ nước ấy đã mất cảm giác, giống như máu thịt đều biến thành thứ chất lỏng tanh tưởi này hoặc hóa thành máu và nước tĩnh lặng. Rồi cô cũng sẽ hòa lẫn với những oan hồn trong bóng đêm, chìm vào địa ngục không có ánh sáng.
Đây là một màn đêm tối đen vô tận, lạnh lẽo và dài lâu giống như nó sẽ lan ra đến vĩnh viễn, kéo dài tới tận khi tử vong. Mà càng đáng sợ hơn là nó còn diễn ra lặng lẽ, hoàn toàn không có tiếng động nào.
Cô không sợ oan hồn lệ quỷ, cũng không sợ cái gọi là máu thịt lẫn lộn hay tịch mịch hoặc cô độc Cô càng không sợ chết hay bóng tối. Thế nên trong bóng đen vô biên dày đặc cùng đau nhức như cắt thịt này cô chỉ thấy mệt mỏi, đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Nhưng bên tai cô vì sao lại không ngừng truyền đến từng tiếng gọi trầm thấp khàn khàn nhỉ? Dòng nước ấm áp đang từ từ tràn tới lại là cái gìthế?
Trong bóng đêm có một sức mạnh gần như muốn bóp nát thân thể cô nhưng lại mang theo vô vàn thương tiếc vây quanh không cho cô tiếp tục chìm xuống. Trong từng cái vuốt ve, nhiệt độ ấm áp cứ vậy dịu dàng chui vào từ tai, mũi, miệng cô một cách từ từ. Nó thẩm thấu tới từng tế bào và khớp xương lạnh băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-ly/2593505/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.