"Tiểu Lâm?" Ngô Tiến hai chân vẫn còn run rẩy, trải qua trận vừa nãy anh cứ tưởng mình sẽ không thể quay về, anh cơ hồ thấy Cầu Nại Hà xuất hiện trước mắt.
"Quản Đồng?" Ân Lâm sợ hãi kêu, khi nãy Quản Đồng té trở về mật thất, bên trong khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, mới ngăn trở Ân Kiên cắn nuốt linh hồn nhân gian.
Còn chưa kịp đi vào mật thất, đột nhiên có cỗ lực lượng thần thánh, cường đại trào ra, Quản Đồng khó thở lùi lại một hai bước. Một cánh tay tinh tế, trắng nõn lộ ra vầng sáng của ngọc hoàn thong thả vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên trên tường, nguyên bản tường đất khô hạn thế nhưng thoát ra rất nhiều cỏ dại đâm chồi, sinh khí dạt dào.
"Đó là..." Đi theo phía sau Quản Đồng lần thứ hai hít vào luồng không khí lạnh lẽo.
Nữ nhân kia trên người đeo bốn viên ngọc, trước ngực gắn đá trường sinh tỏa ánh màu xanh. Váy áo mỏng màu trắng, mái tóc dài bay bay, đôi mắt đẹp lưu chuyển tỏa ra ánh sáng mờ dịu dàng. Không thể nào miêu tả được dung mạo đẹp thoát tục đến vậy. Mặc kệ trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thế hệ, nàng tuyệt đối được xưng bằng một cái tên tôn quý – sáng thế nữ thần, Nữ Oa.
Nữ Oa nhìn Ân Lâm mỉm cười, từng bước, từng bước một tiến lên phía trước.
Bên ngoài mộ huyệt mọi người dạt sang hai bên, không ai dám ngăn lại trước mặt nàng, thậm chí, không ai dám ở tại trước mặt nàng thốt ra dù chỉ một lời. Đám Ân Lâm, Quản Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-kim-da-na-ly-huu-quy-wow-dem-nay-noi-nao-co-ma/584448/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.