Đi cách kinh thành hai mươi dặm, dần nghe thấy tiếng sáo.
Tiếng sáo phóng khoáng, mạnh mẽ, như triều dâng biển động.
Một tiếng sáo hay như vậy, ta chỉ nghe thấy một lần ở yến tiệc Quỳnh Hoa.
Ta chăm chú lắng nghe hồi lâu, cuối cùng lấy cây tiêu ra.
Tiếng tiêu khoan thai, thuận theo chiều gió dâng lên ánh trăng, là khúc nhạc cảm tạ.
Ngày hôm ấy tại yến tiệc Quỳnh Hoa, ta nhất thời nghĩ lệch, sinh ra cảm giác thương tiếc, may mắn có người lấy tiếng sáo để giúp ta giải tỏa.
Đi thêm trăm mét, đến trước đình Tùng Sơn.
Trước đình có người mặc trường y màu đen, đôi chân dài vững chãi trong đôi giày đen. Lông mày như kiếm, mắt như mực, chỉ có một người một sáo, đứng tựa vào lan can, lại toát ra khí thế xem thường thiên hạ.
Ta gọi Lưu Thanh Sơn dừng xe, men theo con đường núi đi đến trước mặt người đó.
Hai tay đặt ngang hông, cúi chào rất trang trọng.
Người đó dừng khúc nhạc, cây sáo trúc trên tay xoay một vòng, đôi mắt phượng hơi nheo lại, môi hơi nhếch lên, dường như đang cười, nhìn ta với vẻ vừa buồn cười vừa không.
“Nghe nói hôm nay tiểu thư Tống gia xuất kinh, tại hạ đặc biệt đến tiễn.”
Ta có chút kinh ngạc, lùi lại một bước, kéo váy lên, lại cúi đầu tạ lễ.
“Đa tạ công tử tiễn, chỉ là không biết công tử họ gì?”
Người đó sắc mặt tự do, trong mắt ánh lên nét cười. Sau lưng là ánh mặt trời rực rỡ, xua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-kieu/3623784/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.