Hắn vốn kiêu ngạo phóng khoáng, không thích hôn sự do người khác áp đặt.
Nhưng gặp gỡ một nữ tử vừa xuất chúng lại xinh đẹp, kết nên lương duyên, tự nhiên lại thêm một câu chuyện đẹp.
Việc Lưu Thanh Sơn vừa rồi ngăn cản càng khiến lòng hiếu thắng của hắn bùng lên.
“Thế mỗ hôm nay vừa mới mua lại cửa hàng này, nếu xảy ra án mạng, e rằng sau này khó làm ăn. Vừa rồi đa tạ tiểu thư đã cứu giúp, không biết tiểu thư là tiểu thư của gia đình nào, Thế mỗ nhất định...”
Hắn bỗng dừng lại.
Ánh mắt hắn dán chặt về phía sau lưng ta.
Ta biết, hắn đã nhận ra gia huy Tống gia ở Lạc Xuyên.
Phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo, kiêu kỳ, mà cũng đầy sảng khoái:
“Thế công tử nghe cho rõ, tiểu thư nhà ta họ Tống tên Bạch Chỉ, xuất thân từ Tống gia ở Lạc Xuyên, ba đời trung liệt, thiên hạ không ai không biết.”
Thế Thời Cảnh mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn vừa nhìn thấy một viên bảo ngọc, định giữ lại, thì bị cho hay, viên bảo ngọc này vốn dĩ là của hắn, chỉ là vì hắn không thích, nên để nó bị phủ bụi.
Nhắc đến hôn ước bị tổ phụ áp đặt, kéo dài mười chín năm, phản ứng đầu tiên của Thế Thời Cảnh là không ưa.
Sự không ưa ấy che lấp cả mong muốn kết duyên với nữ tử xinh đẹp kia.
Nhưng hắn cũng từng trải bao năm, chỉ trong một vài nhịp thở đã lấy lại được bình tĩnh, chắp tay nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-kieu/3623778/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.