Bay! Trời đã tờ mờ sáng, đèn đường trên đường vẫn sáng, cả đường chẳng có xe cộ gì. Nhà Ma đã ở phía sau, Hạng Vân Độc hẹn thời gian với Hàn Cương rồi chuẩn bị cùng đi với A Kiều, tới Kim Vực Thủy Loan xem chỗ Chương Địch đã xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại là để cầu cứu. Lần thứ hai gọi điện tới, giọng điệu tuy rằng sợ hãi nhưng hiển nhiên là tình cảnh của cô ta đã khá hơn nhiều. A Kiều xung phong nhận việc: “Để em lái xe cho!” Cô muốn để Hạng Vân Độc ít nhất cũng ngủ được một lúc, Hạng Vân Độc lắc đầu: “Em không có bằng lái.” Anh ngồi trong xe, cơ thể rõ ràng đã cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn cứ muốn tự lái xe, nếu không quần áo anh tơi tả thế này, có gọi xe thì tài xế cũng không dám dừng lại. A Kiều để lại cho anh một phần cơm nắm chà bông và sữa đậu nành, sữa đậu nành vẫn ấm, đến cả ống hút cũng cắm cho anh rồi, đưa tới bên miệng anh: “Yên tâm đi, em không lái, em bay.” Lái xe thì có gì khó chứ, cô cũng xem Hạng Vân Độc đi nhiều lắm rồi, chẳng phải là giẫm tới giẫm đi, sau đó gạt tới gạt lui sao, tuy cô không biết nhưng cô có thể nâng toàn bộ xe lên mà! Điều khiển gió làm cả chiếc xe bay lên, mặc cô dùng suy nghĩ để khống chế, muốn bay đi hướng nào thì bay đi hướng đấy. Hạng Vân Độc ngồi trên ghế phụ, ban đầu còn cố gắng không ngủ, nhìn A Kiều ngồi ở vị trí điều khiến, tay nắm chặt vô lăng, trông rất ra dáng bay qua mất con đường. Đợi đến lúc A Kiều cảm thấy mình thật giỏi, quay sang đòi được khen, Hạng Vân Độc đã dựa vào lưng ghế, khoanh tay ngủ mất. A Kiều từ từ “lái xe”. Lúc đến Kim Vực Thủy Loan đã là hơn bảy giờ. Hạng Vân Độc không ngờ mình chợp mắt một chút đã gần hai tiếng. Xe dừng lại, anh liền mở bừng mắt: “Tới rồi à?” Nhà Ma cách nhà Chương Địch có hơn nửa tiếng đi ô tô, nhưng A Kiều muốn cho Hạng Vân Độc nghỉ ngơi nhiều một lát, dù sao trời cũng sáng rồi. Hạng Vân Độc rất tự trách, anh chỉ biết ngủ, A Kiều cũng đợi anh cả đêm. Anh sờ tay cô, cổ tay lạnh ngắt, chắc chắn là cô cũng chưa được nghỉ ngơi: “Mệt không?” A Kiều thực ra không mệt lắm, nhưng cô thích Hạng Vân Độc sờ tay cô, xoa đầu cô. Khóe miệng cô cong lên, cười tươi, lắc đầu nói: “Không mệt!” “Đi nào.” Hạng Vân Độc nhanh chóng hôn cô một cái, môi hơi lạnh áp lên môi A Kiều. Phía sau anh chính là cây cầu lớn của Giang Thành, ánh mặt trời hắt xuống lòng sông, nước sông long lánh, anh đưa ngón tay vuốt ve môi A Kiều, sau này anh lại có thể bảo vệ cô rồi. Nụ cười này A Kiều chưa từng thấy bao giờ. Rõ ràng chỉ là một nụ cười rất bình thường, bọn họ đã chẳng hôn sâu lại chẳng ôm nhau, nhưng cô lại cảm thấy tim mình dường như đang nhảy lên thình thịch. Nhiệt độ trên gò má tăng lên, trong lòng có cảm giác hạnh phúc khôn kể. Cô nắm tay Hạng Vân Độc, tới cửa nhà Chương Địch.
Người mở cửa vẫn cứ là cô trợ lý kia của cô ta, cô này chỉ mới gặp Hạng Vân Độc, chưa từng gặp A Kiều, chỉ liếc nhìn A Kiều một cái đã để họ đi vào. “Cô Chương đâu rồi?” Hạng Vân Độc hỏi. Tiểu Diêu chỉ ra ban công: “Cô Chương vẫn cứ ở trên ban công, thế nào cũng không chịu đi vào.” Chương Địch chỉ mặc một chiếc váy ngủ, ngồi trên ban công. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp cửa kính chiếu vào, cứ như thể cô ta chỉ là ham phơi nắng. Tiểu Diêu đưa bọn họ ra ban công, cô này nói: “Cảnh sát Hạng tới ạ.” Chương Địch nửa tỉnh nửa mê, cô nghe lời A Kiều, đêm qua không uống thuốc ngủ. Vốn cô ta đã rất khó ngủ, lúc khó khăn lắm mới ngủ được lại nghe thấy trong nhà có tiếng trẻ con. Ban ngày cô ta còn tưởng trẻ con tầng dưới làm ầm ĩ, nhưng một lúc sau cô ta lại cảm thấy không ổn, tiếng trẻ con chơi đùa ở ngay ngoài phòng khách. “Thịch thịch” “Thịch thịch bang” “Thịch thịch thịch thịch” Giống như một đám trẻ để chân trần đang chạy tới chạy lui trong phòng khách, dùng thứ ngôn ngữ mà cô ta không hiểu để ca hát. Chương Địch giật mình kinh hãi, tỉnh cả ngủ. Cô ta vừa tỉnh ngủ, tiếng trẻ con ở phòng ngoài đã biết mất hoàn toàn, giống như bọn chúng đột nhiên dừng bước chân. Chương Địch dường như có thể cảm thấy chúng đang nhìn chằm chằm cửa phòng cô ta. Sau đó lại là một đợt tiếng bước chân, chúng đi từ phòng khách vào, chúng nó đẩy cửa, bắt đầu đi vòng quanh giường, chơi tiếp “trò chơi” còn chưa kết thúc trong phòng khách. Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên Chương Địch biết cái gì gọi là rét lạnh, cô ta cảm thấy máu như đông lại thành băng, cả người từ đầu đến chân tê buốt. Có động đậy cũng không động đậy được. Mãi đến khi bóng đêm rút đi, mặt trời lộ ra từ tầng mây, mấy thứ này mới từ từ biến mất. Ký ức đáng sợ này vẫn ở trong đầu cô ta, không thể nào vứt ra nổi. Suốt cả đêm cô ta cứ liên tục nghĩ, nhỡ chúng nó trèo lên giường gì sao? Cảm xúc của Chương Địch đã ổn đị trở lại. Ít ra là còn có Tiểu Diêu, trong nhà còn có một người khác, cô ta đã cảm thấy được xoa dịu nhiều rồi. Nghe thấy Hạng Vân Độc tới, cô ta ngẩng đầu lên, các nữ minh tinh ai cũng cố gắng bảo vệ dung nhan, hy vọng có thể kéo dài kiếp sống trên màn ảnh của bản thân nhưng đêm nay đã khiến Chương Địch thoạt nhìn đã già đi mười tuổi. Sắc mặt cô ta tái xám, quầng mắt thâm đen, cả người đều mất đi ánh hào quang.
A Kiều nhớ tới lời đồn nọ, nghe nói Chương Địch cực kỳ để ý đến tuổi của mình, nói cho cùng cô ta cũng không còn trẻ nữa, vậy nên cứ một đoạn thời gian cô ta sẽ lại bay đi Mỹ một lần, làm cái gì mà mặt nạ bằng phân chim vàng để chống lão hóa. A Kiều cũng muốn biết Chương Địch có dùng phân chim vàng đắp lên mặt thật không, nói cho cùng có tác dụng chống lão hóa thật không: “Cái mặt nạ bằng phân chim vàng kia có tác dụng thật à?” Khóe miệng Chương Địch giật giật, cô ta nói: “Không ngờ cảnh sát Hạng lại tới cùng cô Trần.” Khi nãy lúc cô ta gọi điện thoại, Hạng Vân Độc đang thở hổn hển, còn A Kiều lại tức giận như thế trong điện thoại, hóa ra là cô ta quấy rầy chuyện tốt của hai người. Cô ta giả vờ như không biết chuyện này, đứng dậy nói với Tiểu Diêu: “Chuẩn bị bữa sáng, giúp tôi sắp xếp hành lý, từ hôm nay trở đi tôi muốn ở khách sạn.” Tiểu Diêu hơi kinh ngạc, bọn họ chuyển đến đây chính là để né tránh truyền thông, chuyển đến khách sạn sẽ bị chụp ảnh, bị truyền thông viết lung tung một hồi, cũng chỉ có hại cho Chương Địch mà thôi. Nhưng Tiểu Diêu không nói gì, bắt đầu sửa soạn những việc đó. Lúc có người ở đây, cuối cùng Chương Địch cũng dám đi qua cửa phòng, cô ta không dám ngồi ở phòng khách, đi tới nhà bếp, ngồi bên bàn ăn lấy di động ra. Cô ta bật một đoạn ghi âm lên. Chương Địch nói: “Phần mềm này vốn để ghi lại giấc ngủ của tôi.” Không ngờ lại có lúc có công dụng khác. Đầu tiên file ghi âm phát ra tiếng hít thở và tiếng loạt soạt, sau đó tiếng hít thở ngày càng dồn dập, âm điệu đột nhiên thay đổi, đâm vào màng nhĩ khiến người ta đau cả tai. A Kiều dùng ngón tay bịt chặt lỗ tai. Chương Địch hỏi: “Hai người có thể nghe thấy sao?” Khi nãy cô ta mới phát cho Tiểu Diêu nghe nhưng Tiểu Diêu không nghe thấy gì, cô này chỉ ngơ ngác nhìn Chương Địch. Đó là lần đầu tiên Chương Địch kéo tay cô này, cực kỳ tha thiết hỏi: “Cô nghe thấy không?” Hành động bất ngờ này của Chương Địch khiến cho Tiểu Diêu cực kỳ căng thẳng, cô này nghiêm túc nghe hồi lâu, vẫn cứ lắc đầu: “Em thực sự không nghe thấy gì mà.” Cô này chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt sau đó âm tần có vấn đề nên mới có âm thanh chói tai. Chương Địch chắc chắn mình không hề ảo giác, cô ta thực sự nghe thấy tiếng nói chuyện trong đoạn ghi âm. Chương Địch nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ, đôi mắt cô ta cuối cùng sáng lên: “Hai người nghe thấy được phải không?” A Kiều gật gật đầu, đương nhiên là cô nghe thấy được. Không chỉ nghe thấy, cô còn nhìn thấy. Cô hỏi: “Cô đã từng làm phép à?” Cái giọng nói kia cứ luôn kêu gọi, nó đang đòi Chương Địch thứ này thứ kia, nhưng Chương Địch không thỏa mãn nguyện vọng của nó. Chương Địch lắc đầu: “Không hề.” A Kiều nói: “Nếu như cô nói dối, sẽ không đưa thứ này đi được đâu.” Từ lúc bọn họ vào nhà đã có một đứa trẻ đứng ở đằng kia, trên người quàng vàng đeo ngọc, vừa nhìn đã biết là được thờ phụng rất tương tất. Nó rất không hài lòng nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc và A Kiều.
A Kiều chỉ muốn xách đứa trẻ này tới đây, đánh cho một trận nên thân. “Chắc chắn là không!” Chương Địch khẳng định chắc nịch, cô ta thích tiêu tiền vào những thứ nhìn thấy được, giẫm lên người khác, nâng cao bản thân, những chuyện này người trong giới ai mà chẳng làm, nhưng hạ chú hại người thì cô ta chẳng tin bao giờ. Nói xong, Chương Địch nhìn A Kiều: “Ý của cô là, nơi này thực sự có gì thật sao?” A Kiều gật đầu, ánh mắt chĩa thẳng vào một góc trong nhà, Chương Địch nhìn theo ánh mắt A Kiều, sợ hãi đến nỗi thở hổn hển. “Cô Trần, cô có cách nào có thể… đưa đi không? Dùng bao nhiêu tiền cũng được!” Chương Địch không thể nào ở trong cái nhà này thêm một phút nào nữa, cô ta muốn chạy trốn thật nhanh, bảo Tiểu Diêu chuẩn bị một bộ quần áo rồi đi ra khỏi nhà. Truyền thông có chụp ảnh thì sợ cái gì, mất mạng mới đáng sợ nhất. Tiểu Diêu vội vàng sửa soạn hai valise lớn, lên mạng đặt phòng cho Chương Địch rồi lái xe đưa cô ta đi khách sạn. Con ma nhỏ kia vẫn cứ đi theo. Nói đói đến mức mặt cũng tái xanh. Đã lâu lắm rồi nó chưa được uống máu, mắt cứ nhìn đăm đăm vào cổ Chương Địch. Nó đói, cực kỳ đói. “Không cần cho tôi tiền, cô xây hai trường tiểu học đi.” A Kiều cảm thấy ý kiến này của mình cực kỳ thông minh, Chương Địch là ngôi sao, cô ta quyên tiền xây trường học thì sức ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa. Nhưng muốn thực sự đưa nó đi vẫn còn hơi lằng nhằng. Nếu không phải là do Chương Địch làm thì phải tìm ra người làm phép, vật làm phép, chuyện này A Kiều không cần hỏi Sở Phục cũng biết, trước đây cung của cô từng bị lục soát tìm ra những thứ này. Chương Địch hơi ngẩn người ra, đúng là cô ta từng làm từ thiện nhiều lần, nhưng cô ta không ngờ A Kiều lại không cần tiền, vậy mà lại yêu cầu cô ta xây hai trường tiểu học. A Kiều hợp tình hợp lý nói: “Hẳn là cô từng làm việc thiện nên nó mới mãi chưa thể hại chết cô.” Nhưng ánh sáng công đức trên người Chương Địch đã yếu đi rất nhiều, đợi đến lúc nó hoàn toàn tan đi, mục tiêu của con ma nhỏ chính là cổ cô ta. Chương Địch nhớ ra đúng là mình đã từng quyên góp bàn ghế cho trường tiểu học trên núi, nhưng đó là bởi khi ấy cô ta gặp phải đủ loại scandal, tạm thời không thể dứt ra được, làm từ thiện cũng là để thay đổi ấn tượng của công chúng đối với cô ta. Lúc nước nhà gặp thiên tai, cô ta quyên một lúc cả trăm vạn bởi vì khi ấy ngôi sao nào cũng quyên tiền, với địa vị và thu nhập của cô ta, cô ta phải quyên nhiều là đúng. Địa vị cao mà quyên ít tiền thì thế nào cũng bị nói ra nói vào. Cơ hội quảng bá tốt như thế, làm sao cô ta bỏ qua được. Nhưng không ngờ chính những thứ mà cô ta cho rằng tiêu tiền để mua danh tiếng ấy lại cứu cô ta. “Được! Tôi làm ngay!” Chương Địch gọi điện thoại cho người đại diện của cô ta, bảo người đại diện xử lý chuyện này, chỗ nào cũng được, cứ xây hai trường tiểu học đã. Tiểu Diêu nghe thấy vậy, không phát biểu ý kiến gì cả. Cô nàng cúi người âm thầm nhắn tin cho người đại diện. 【 To chuyện rồi, trạng thái tinh thần của cô Chương có vấn đề. 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]