Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến rạp hát Thính Tùng.
Cổng rạp hát vô cùng rộng lớn. Đại môn đủ để cho hai cỗ xe ngựa song song đi. Hai bên đại môn ba chuỗi đèn lồng màu đỏ, không khí vui mừng cùng ánh đèn khiến mấy chữ vàng trên bảng hiệu ánh quang phát sáng.
Vào cửa chính là một đất trống rộng rãi, ở đây đang đầy ắp xe gã sai vặt của rạp hát đang đưa xe ngựa của vương tử Bố Nhĩ Thái đến một góc đậu xong.
A Hạnh dẫn vương tử Bố Nhĩ Thái xuyên qua khoảng đất, cười tươi như hoa mà đưa hắn vào đại sảnh kịch.
Đại sảnh có bốn trăm chỗ, lầu một có thể chứa ba trăm người một lúc, lầu hai thì chia nhỏ thành mười hai gian phòng. Ở cái thế giới này mà nói, hình thức này coi như là cực kỳ rộng lớn. A Hạnh đưa vương tử Bố Nhĩ Thái lên lầu hai, vào gian phòng có tầm nhìn tốt nhất. Trong gian phòng trang nhã, tất cả đồ vật đều là thượng phẩm, mà ngay cả khăn lụa cho khách lau tay cũng khăn dệt Thiên Tàm Ti được chọn kỹ lưỡng, lại được ướp qua hương liệu tốt nhất. Khi sử dụng, chẳng những có cẳm xúc mềm mại còn có một mùi hương đưa lên mũi, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, sảng khoái tinh thần.
Mà ngay cả Mà ngay cả khăn lụa lau tay cũng đã tinh tế như thế, thì không cần nói đến những đồ trang trí khác trong gian phòng. Phòng đặc biệt ở Tấn Thành, đắt tiền nhất cũng chỉ mười lượng bạc, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hanh/3249376/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.