Trần Tĩnh buông A Hạnh xuống ở gần bờ sông trong rừng nhỏ. Sau đó cười thần bí với nàng, nói: "Phía trước có người chờ ngươi! Hắn đã đợi ngươi rất lâu rồi, ngươi mau tới đi." Nói xong, cũng không đợi A Hạnh trả lời, xoay người nhảy lên một thân cây, rồi nhảy liên tiếp vài cây nữa, một thoáng đã biến mất khỏi tầm mắt A Hạnh.
A Hạnh ở phía sau muốn ngăn cản cũng không kịp, trong nội tâm nàng hình như đã đoán được ai ở bên bờ sông chờ nàng. Nàng đã đáp ứng Hồ gia là sẽ không dây dưa với hắn, tiếp xúc lần trước là do bất đắc dĩ, nhưng bây giờ nếu còn một mình gặp hắn, thì không còn là vô tình nữa.
Nàng muốn lập tức rời đi, xoay người đi về phía thành, nhưng chưa được hai bước đã dừng lại, quay đầu nhìn về bờ sông. Nghĩ thầm, nếu như mình cứ thế đi về, chắc chắn hắn cũng vẫn tiếp tục đợi chờ, cho dù như thế nào, nếu đã tới thì qua đó nói vài tiếng rồi đi! Chỉ là giống như bạn bè bình thường gặp mặt mà thôi. Không có ý gì đặc biệt.
Cũng không biết tại sao, vừa nghĩ sẽ gặp hắn, lòng nàng đã có chút vội vã.
Nàng dùng tay đè chặt ngực lại, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào khu rừng nhỏ.
Nàng không xa lạ gì chỗ này, con sông nhỏ rộng khoảng ba thước, bờ sông mọc đầy cỏ dại, rừng cây bốn phía xum xuê, nơi này chính là nơi mà Thầm Nguyên Phong mang nàng đến sau khi trúng mê hương, vì cứu nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hanh/3249338/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.