Tam di nương luôn luôn để ý trang phục. Cho nên ngay cả căn phòng cũng được trang hoàng vô cùng xinh đẹp. Đồ dùng là gỗ Đàn Hương khắc hoa. Bình hoa sứ tinh xảo, hoa tươi bừng bừng đua nở kiều diễm, tất cả đều cho thấy chủ nhân của nơi này là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Nhưng là bây giờ, nữ tử đã từng thịnh sủng ngày trước lại nằm trong phòng tử khí nặng trĩu, giọng nói càng ngày càng yếu ớt, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh làm người ta nôn mửa. Gương mặt Lý Ngân trắng bệch, mặt mũi hoảng hốt trốn ở ngoài, động cũng không dám động, chỉ sợ sẽ bị người bên trong phát hiện ra mình. Trong phòng, giọng nói của phu nhân trầm trầm truyền tới trong tai nàng: “Vương bà, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi!” “Vâng, phu nhân.” Tiếp theo là âm thanh đồ đạc, đại khái là bà đỡ thu dọn: “Phu nhân, ta đi xuống trước.” Sau đó là tiếng bước chân nặng nề. Tim Lý Ngân đập dồn dập, nàng rất muốn lập tức chạy ra ngoài nhưng lại sợ tạo tiếng động quá lớn sẽ bị người khác phát hiện, tai nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, hơi thở Lý Ngân cũng càng ngày càng gấp. Dưới tình huống này nàng xoay người lại trốn vào phía sau tủ. Bà đỡ từ trong phòng đi ra, cũng không phát hiện được Lý Ngân. Điều này làm cho Lý Ngân thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn bà đỡ tay cầm một đống vải trắng nhuộm đầy máu tươi, một số trong đó còn đang nhỏ giọt trên đất, từng giọt từng giọt, theo bước chân bà đỡ đi về phía trước, giống như là một đường hoa bên đường dẫn đến cửa địa ngục bên kia, đỏ tươi rồi lại thê lương. Lý Ngân nhìn vết máu loang lổ trên đất, gần như muốn nôn mửa, nàng che miệng lại, trong lòng vô cùng sợ hãi, hai tay ôm thật chặt gương mặt, nước mắt từ ngón tay chảy xuống. Phu nhân vẫn còn ở trong phòng chưa ra, Lý Ngân sợ bị phát hiện, không dám nhúc nhích, chỉ chốc lát sau, lại nghe đến giọng nói của bà ta ở trong phòng vang lên. “Huy Nương, quả nhiên ngươi sinh con trai, chúc mừng ngươi!” Giọng của bà ta lạnh như băng, nhàn nhạt lẳng lặng, không chút tình cảm. Giọng nói yếu ớt của Huy Nương vang lên. Bây giờ nàng vô cùng mệt mỏi, thở không ra hơi, giọng đứt quãng: “Ta biết. . . là ngươi hại ta. . . Là ngươi để bà đỡ động tay chân. . . Ta mới chảy máu như thế. . . Ngươi. . . lòng dạ thật là độc ác. . .” ” Huy Nương, ta cũng không dối gạt ngươi, để cho ngươi chết làm quỷ cũng có thể rõ ràng. Không sai, là ta cho bà đỡ ra tay, thật ra thì thân thể của ngươi rất tốt, nếu như không có ta, ngươi nhất định có thể thuận lợi sinh hạ hài tử!” ” Vì. . . cái gì? Ta. . . ngươi nếu như. . . hại ta. . . Ta hiểu rồi, ngươi sợ ta. . . sinh con trai, ảnh hưởng địa vị…. của ngươi. . .!” Hồ phu nhân chợt cao giọng cười to, tiếng cười bén nhọn mà cao vút, đột ngột vang lên ở nơi yên tĩnh này, nơi tràn đầy mùi máu tanh, có loại cảm giác ghê rợn không nói ra được. ” Huy Nương, ngươi thật là chọc ta cười chết mất, ngươi cho rằng ngươi sinh con trai sẽ ảnh hưởng địa vị của ta? Ngươi thật là ngu xuẩn đến đáng thương!” Huy Nương khó hiểu: “Vậy ngươi tại sao. . . Muốn hại ta. . .” Giọng của Hồ phu nhân chợt chua ngoan : “Bởi vì ngươi không biết tôn trọng ta! Bởi vì ngươi làm cho ta khó chịu! Bởi vì ngươi dám khiêu chiến uy nghiêm của ta! Cho nên, Huy Nương a~, ngươi đáng chết! Kết quả hôm nay của ngươi đều là ngươi tự chuốc lấy! Ngươi nên học một ít ở Ngân di nương. Ở Hồ gia, chỉ có cái loại thiếp thất như nàng mới có thể sống! Chỉ có hoàn toàn nghe lời của ta, đàng hoàng thành thật, ta mới có thể để cho nàng sống tiếp! Nàng so với ngươi thông minh hơn, rất sớm đã hiểu điểm này, nhưng ngươi quá ngu xuẩn, cho là có con trai thì có thể trở mình, ngươi ở Hồ gia lâu như vậy, lại còn không biết tính cách của ta, ngươi không chết cũng vô lý!” ” Ngươi hại chết ta…lão gia sẽ không…. bỏ qua cho ngươi, Lão…Lão gia cưng chiều ta như vậy, nhất định sẽ ….báo thù cho ta!” ” Huy Nương, ta khuyên ngươi không nên cử động, ngươi xem chảy máu dữ hơn kìa! Lão gia? Ha ha! Lão gia lại đi báo thù cho ngươi? Buồn cười! Lão gia chỉ quan tâm ngươi sinh là con trai hay là con gái, đến lúc đó ta chỉ cần nói ngươi chết bởi vì sinh hài tử, lại đem hậu sự ngươi làm thật chu toàn, hắn cảm tạ ta còn không còn kịp nữa, làm sao lại có thể trách cứ ta! Về phần nữ nhân, ngươi cho là Lão gia thiếu nữ nhân sao? Ta dám cam đoan, không bao lâu, Lão gia ngay cả dáng dấp của ngươi cũng không nhớ nổi, rất nhanh sẽ có nữ nhân mới vào ở căn viện này của ngươi! Hồ phủ mất ngươi, so với một con chó chết thật sự là không có gì khác nhau!” ” Từ Phượng Hân! Ngươi là nữ nhân ác độc! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Huy Nương lất hết sức lực toàn thân la lớn, trong giọng nói tràn đầy tức giận, hận thù và nguyền rủa, làm cho người ta run rẩy. Lý Ngân thậm chí có thể tưởng tượng bộ dáng bây giờ của nàng, nhất định là vặn vẹo, dữ tợn, kinh khủng, tràn đầy oán hận: “Ông trời có mắt, một ngày nào đó, ngươi sẽ có báo ứng, chẳng những là báo trên người của ngươi, mà còn báo trên người con trai ngươi, con gái ngươi, ngươi chờ xem đi! Kết quả của ngươi nhất định thê thảm hơn so với ta!” Hồ phu nhân cười lạnh: “Huy Nương, ngươi không thấy được, ngươi vĩnh viễn cũng không thấy được kết quả của ta. Có lẽ ngươi sẽ cho là con của ngươi thấy được nhưng, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ để đứa bé này theo bên người, để cho hắn gọi ta là nương, hắn sẽ vĩnh viễn không biết sự tồn tại của ngươi, hắn luôn cho là ta mẫu thân của hắn! Hừ Hừ, ta sẽ xử đối với hắn thật tốt, ta sẽ cho hắn tiền rồi xúi hắn đánh bạc, lại bố trí cho hắn rất nhiều cô nương, để cho hắn chìm đắm trong ôn hương nhuyễn ngọc, còn để cho hắn học làm ăn, nhưng khiến hắn vốn gốc cũng không thể thu về. Cuối cùng tìm cho hắn thêm một ác thê, làm cả đời hắn không có ngày yên tĩnh, ngươi nói, một người làm mẫu thân như ta đây có tốt hay không? Ha ha ha!” Hồ phu nhân cười to, tiếng cười sung sướng, lại có loại độc ác kinh khủng không nói ra được. ” Phụt!” miệng phun ra máu tươi, hiển nhiên là Huy Nương bị Hồ phu nhân chọc giận đến công tâm, sau khi khạc ra máu, Huy Nương ho khan kịch liệt hai tiếng, sau đó thê thảm mà lại đau lòng kêu lên: “Con trai. . . Con trai của ta. . .” Giọng nói hơi ngừng, tất cả đều bình tĩnh lại. Nước mắt Lý Ngân đã sớm thấm ướt gò má. Nàng giữ chặt miệng mình, không để cho mình khóc thành tiếng, toàn thân không ngừng run rẩy giống như ngâm ở trong nước đá, lạnh thấu xương. ” Phu nhân, nàng chết rồi.” Đây là giọng nói của đại nha hoàn Thúy Hồng bên cạnh Hồ phu nhân. Hồ phu nhân hừ lạnh một tiếng, trong giọng lộ ra cảm giác âm độc: “Chống đối ta, muốn chết! Chỉ là một thiếp thất, giết chết nàng giống như bóp chết một con kiến!” Bà ta dừng một chút, còn nói: “Chúng ta đi. Lát nữa để cho người tới thu dọn nơi này, hậu sự của Tam di nương phải làm thật chu toàn, không thể thiếu xót! Nha hoàn Liễu Nguyệt bên cạnh nàng, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?” ” Nô tỳ biết.” ” Ừm, chúng ta đi thôi!” Tiếp theo truyền tới tiếng bước chân của Hồ phu nhân, Lý Ngân vội co thân thể, hận không thể ẩn mình vào trong vách tường. Nàng tựa đầu không dám nhìn bóng của phu nhân, cho đến khi không nghe bước chân của phu nhân nữa nàng mới há miệng run rẩy, vào phòng đi đến cạnh giường của Huy Nương, quần áo Huy Nương xốc xếch nằm ở đó, đầu tóc tán loạn, dưới người đều là máu tươi, gần như thấm ướt cả giường, trên đất cũng là một mảng máu lướn. Mặt trắng bệch, đôi mắt khẽ nhếch, mất đi thần thái, hiển nhiên là chết không nhắm mắt. Lý Ngân cũng không nhịn được nữa, ọe một tiếng. Sau khóc lớn, nước mắt chảy xuống như mưa, thật ra thì nàng và Huy Nương cũng không có giao tình gì nhưng khi nhìn bộ dáng này của nàng lòng Lý Ngân tràn đầy bất đắc dĩ, giống như chỉ nhờ nước mắt mới có thể khiến lòng khá hơn một chút. Nàng khóc lúc lâu, sau đó lại run rẩy khép hai mắt của Huy Nương lại, bấy giờ mới rời khỏi căn phòng của Huy Nương. Lý Ngân ra khỏi viện, lau khô nước mắt, mặt tái nhợt từ từ đi tới cửa viện. Lý Ngân đi không lâu. Từ một bên hòn non bộ xuất hiện ba bóng người. Theo thứ tự là Hồ phu nhân, Hồ Nhã Tình và Thúy Hồng. Hồ Nhã Tình nhìn Lý Ngân mất hòn mất vía, nói với mẫu thân: “Mẫu thân, người cố ý để cho nàng nghe được chân tướng, không sợ nàng sẽ nói ra sao?” Hồ phu nhân liếc hình bóng của Lý Ngân, khinh thường nói: “Nàng có gan này sao! Nếu như nàng dám nói ra, ta cũng bội phục nàng!” Hồ Nhã Tình cười, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một chút tàn nhẫn: “Cũng đúng, trước kia nàng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, không dám chống đối người, đến giờ biết thủ đoạn của người thì càng thì càng không dám nhúc nhích!” Hồ phu nhân cười lạnh nói: “Mục đích là muốn cho nàng biết thủ đoạn của ta, sau này khi ta có việc phân phó nàng, nàng sợ ta, sẽ không phản kháng!” Con ngươi Hồ Nhã Tình chuyển một cái, trong đầu dâng lên một loại suy nghĩ khác, nàng nhìn hình bóng Lý Ngân, khóe miệng nổi lên nụ cười ác độc. Bên kia, A Hạnh cùng phụ thân đi một vòng quanh viện của Lý Ngân, khi trở về thấy Lý Ngân ngồi ở bên cạnh bàn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ mất hồn. A Hạnh và Lý Nhuận Phúc nhìn nhau, trên mặt hiện ra lo lắng, bọn họ đều không hiểu, Lý Ngân đi ra ngoài một lúc thì đã biến thành bộ dáng này. Bọn họ tới ngồi ở bên cạnh Lý Ngân, A Hạnh kéo tay của Lý Ngân, lúc này mới phát hiện tay nàng không ngừng run rẩy. A Hạnh hoảng sợ, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Lý Ngân xoay đầu lại, nhìn muội muội, cặp mắt giống như không có tiêu điểm. Gương mặt tái nhợt đến đáng sợ. A Hạnh sợ hết hồn, vội lắc lắc nàng lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì rồi?” Lý Ngân nhẹ nói: “Tam di nương chết rồi.” Trong lòng A Hạnh buồn bả nhưng vẫn an ủi tỷ tỷ nói: “Nữ nhân sinh con giống như là đi trên cầu độc mộc, hơi sai lầm sẽ vạn kiếp bất phục! Sinh tử có số, tỷ cũng không cần quá buồn rầu, tỷ vừa mới sinh con được tháng, cứ suy nghĩ thì thân thể không tốt.” Lý Ngân chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không phải vậy, không phải vậy. . .” A Hạnh hỏi: “Không phải cái gì?” Lý Ngân nhìn gương mặt của muội muội, chợt nghĩ. Không được, ta không thể nói chuyện này cho tiểu muội, nếu muội ý biết cũng không tốt! Ta cũng không thể nói cho bất cứ kẻ nào, nếu không phu nhân lại làm ra chuyện gì thì sao ? Ta buộc phải giấu chuyện này trong lòng, không nói cho bất kỳ người nào. Lý Ngân cúi đầu, nói: “Không có gì, chỉ là thấy Tam di nương cứ như vậy mà đi, trong lòng không thoải mái thôi!” A Hạnh vỗ nhẹ nhẹ lưng Lý Ngân: “Tỷ tỷ, khi tỷ cứ nghĩ như vậy, có thể nàng đã đi đầu thai vào nhà người tốt!” A Hạnh chậm rãi thở dài: “Chỉ là hài tử đáng thương, vừa sinh ra đã không còn mẫu thân. . .” Lý Ngân bất giác nói lên: “Phu nhân sẽ mang theo bên người.” A Hạnh nghi ngờ: “Làm sao tỷ biết?” Lý Ngân lập tức vội vàng nói: ” Tỷ chỉ đoán thôi, phải là phu nhân nuôi đứa bé này!” A Hạnh cười: “Được rồi. Chúng ta đừng nói đến những thứ không vui này nữa, khó có dịp cho tới một chuyến, mọi người đều phải vui vẻ có được không?” Lý Ngân nhìn phụ thân một chút, lại nhìn muội muội một chút, nhớ tới còn có người nhà của mình quan tâm như vậy, thật sự là may mắn hơn Tam di nương không ít, Lý Ngân nặn ra nụ cười, nói với phụ thân và muội muội: “Cũng không còn sớm, tỷ phái người đi phòng bếp xem thức ăn làm xong chưa, chúng ta cùng uống một ly đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]