Xảo Oánh đến gần buổi trưa mới trở lại rạp hát. Vì tránh tai mắt của người khác, võ sư dựa theo phân phó của Hồ Lăng Hiên. Khi cách Thính Tùng một đoạn sẽ để cho Xảo Oánh xuống xe ngựa, tự nàng đi về. Trong lòng Xảo Oánh mặc dù có chút không thích nhưng còn có biện pháp gì? Nàng từ cửa sau tiến vào khán phòng, vốn đang nghĩ nên nói chuyện mình một đêm không về với mọi người thế nào, mặc dù Hồ Lăng Hiên đáp ứng sẽ để cho nàng vào cửa nhưng nghe khẩu khí của hắn dường như cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể làm được chuyện này, nếu để cho mọi người biết mình một đêm không về thì không biết bọn họ lại nghĩ như thế nào, lời ra tiếng vào khẳng định không thiếu được! Nhưng khi gặp mặt mọi người thấy cũng không lộ vẻ gì đặc biệt, dường như không biết chuyện mình không về tối qua, quả cân trong lòng lúc này mới thoáng buông xuống. Ngọc Mai, Tĩnh Nhàn và A Hạnh đang trong phòng nàng lo lắng chờ đợi, thấy nàng trở lại, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Mai không nhịn được trách nói: “Xảo Oánh, ngươi nói chúng ta phải chờ cửa nhưng mình thì lại một đêm không về! Một đêm này ngươi đi nơi nào? Làm cho chúng ta gấp muốn chết!” Tĩnh Nhàn đi tới bên cạnh nàng kéo tay nàng nhìn một chút, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao? Có bị thương không? Không phát sinh chuyện gì chứ!” Truyện được đăng tải trên Diệp Gia Quán và diễn đàn Lê Quý Đôn. Mọi web khác là ăn cắp. Xảo Oánh thấy các nàng bình thường mặc dù không có giao tình gì với mình nhưng lại quan tâm mình như vậy, trong bụng vẫn còn có chút cảm động: ” Thật ngại quá, để cho ngươi lo lắng. Tối hôm qua ta nhận được tin của một vị tỷ muội đã lâu không gặp, nàng từ kinh thành tới biết được ta ở chỗ này thì hẹn ta gặp mặt, ta vốn định gặp một chút rồi trở lại cho nên mới để cho các ngươi chờ cửa giúp ta, nhưng không ngờ ta cùng với nàng xa cách đã lâu, lời nói không hết, nói đến khuya lắm, nàng ta sợ một thân một minhg trở lại sẽ gặp nguy hiểm cho nên giữ ta lại một đêm.” Lần giải thích này, nàng đã chuẩn bị tốt, trong lòng lặp đi lặp lại nhiều lần nên nói ra hết sức lưu loát, hợp với vẻ mặt thành thật của nàng là ba người kia đều tin. A Hạnh đi tới bên cạnh nàng cười nói: “Chỉ cần bình an vô sự trở lại là tốt rồi, nhưng Xảo Oánh, lần sau nếu như có tình huống tương tự phát sinh, nhất định phải phái người trở lại báo tin cho chúng ta, mọi người đều lo lắng vì ngươi! Ngọc Mai mới vừa rồi còn gấp đến mức muốn báo quan!” Ngọc Mai mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Ta cũng là nhất thời nóng lòng. . . A Hạnh cũng biết cười chọc ta!” Nàng quay mặt đi, nhìn Xảo Oánh nói: “Xảo Oánh, ngươi yên tâm, chuyện ngươi một đêm không về, ngoại trừ A Hạnh, chúng ta cũng chưa nói cho ai, mọi người cũng không biết!” Xảo Oánh nhìn nàng khẽ mỉm cười nói: “Cám ơn các ngươi!” Nàng quay mặt sang thấy A Hạnh, bây giờ nàng nhìn thấy gương mặt A Hạnh dạo này tuyệt mỹ xinh đẹp, trong lòng rất không thoải mái, nụ cười trên mặt chậm lại, trong giọng nói không che giấu được ý lạnh: “A Hạnh xin yên tâm, Xảo Oánh biết nên làm như thế nào!” Thái độ nàng đột nhiên cứng rắn khiến cho mọi người có chút kinh ngạc. Xảo Oánh thấy vẻ mặt mọi người kinh ngạc nhìn mình, ý thức được thái độ vừa rồi đối với A Hạnh có chút không ổn, bất kể thế nào, bây giờ còn chưa phải lúc xé rách mặt nhau, nếu đúng là thật thì ai biết nàng sẽ lại nghĩ ra cái chủ ý xấu gì ngăn trở mình? Bây giờ minhg và Hồ Lăng Hiên đã có quan hệ như thế, cũng không có đường lui, chuyện vào cửa Hồ gia không thể xuất hiện nửa điểm ngoài ý muốn! Nghĩ tới đây nàng miễn cưỡng hướng về phía A Hạnh cười một tiếng nói: “A Hạnh chớ trách ta. Một đêm ngủ không ngon, tinh thần không tốt, cho nên giọng nói không tốt, ngươi cũng không cần so đo cùng ta.” A Hạnh liếc nhìn nàng một cái gật đầu nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy ngươi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi.” Vừa nói xong thì cùng Ngọc Mai, Tĩnh Nhàn lần lượt rời khỏi phòng. Trước khi ra cửa, theo bản năng A Hạnh quay đầu lại nhìn Xảo Oánh một cái, vừa đúng chạm phải ánh mắt Xảo Oánh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, lạnh lùng trầm trầm, u ám, làm cho lông tơ người ta dựng lên. Người sau dường như không ngờ A Hạnh lại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt thoáng ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra gương mặt mỉm cười nhu hòa, âm lãnh trong mắt thoáng chốc tiêu tán không có để lại một chút, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác. A Hạnh mỉm cười một cái, quay đầu lại trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, là ảo giác sao? Sao nàng cảm giác hôm nay Xảo Oánh so với trước kia có gì đó không giống nhau? Sau khi ra khỏi cửa phòng, A Hạnh đến bên cạnh Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn hỏi: “Các người cảm thấy Xảo Oánh hôm nay có chút quái lạ không?” Diệp Gia Quán. Tĩnh Nhàn cau mày suy nghĩ một lúc thì nói: “Hình như là có chút, đại khái chắc là do mệt mỏi!” Con ngươi Ngọc Mai chuyển vòng vo: “Các người phát hiện không? Hôm nay Xảo Oánh dường như xinh đẹp hơn, đôi mắt như nước trong veo, làn da cũng đặc biệt đỏ thắm, giống như là vừa mới ăn đồ bổ vậy. . .” Nói tới đây, nàng chợt ngừng lại, A Hạnh và Tĩnh Nhàn cũng im lặng, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút. Trong lòng cả ba dâng lên một suy nghĩ, nhưng mà không ai nói ra. Cả ngày nay, A Hạnh cũng đang lo lắng một chuyện, Hồ Lăng Hiên hèn hạ như vậy, loại chuyện như thế có lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ không có lần thứ hai, nhưng ai biết lần sau nàng còn có thể may mắn như vậy hay không? Không được, trong nhà nhất định phải tăng cường an ninh mới được! Diệp Gia Quán. Nhưng trong nhà cũng không lớn, nếu như mời hai người nam hộ vệ đến, bị hàng xóm láng giềng thấy được khó tránh khỏi rèm pha, phụ thân nghe được lại không vui. Nhưng nếu thế thì đi đâu tìm nữ vệ vệ sĩ đây? Nam vệ sĩ thì phải đến võ quán, nhưng chưa từng thấy qua nữ đệ tử trong võ quán! Đang lúc A Hạnh nhức đầu, buổi tối Thẩm Nguyên Phong liền mang theo hai cô nương mười mấy tuổi xuất hiện ở trước mặt của nàng. Thẩm Nguyên Phong vừa thấy được nàng thì cũng đi thẳng vào vấn đề: “Hai người này là bằng hữu trước kia, lúc ta còn hành tẩu giang hồ quen biết, các nàng tới kinh thành tìm ta, bảo là muốn ta giới thiệu các nàng việc làm, ta nghĩ ở bên cạnh nàng có thể cần người bảo vệ, nàng coi như giúp ta chuyện mời các nàng, được không?” A Hạnh nhìn hai cô nương phía sau hắn, hai người đều cao ráo, một người một thân áo đen, mắt to, anh khí bừng bừng. Người kia thì một thân màu hồng, mi mắt mảnh nhỏ, miệng nhỏ, khóe miệng ngậm ý cười. Nhìn qua dáng vẻ rất dễ gần. Thẩm Nguyên Phong giới thiệu các nàng: “Các nàng là hai tỷ muội.” Hắn chỉ cô gái áo đen: “Đây là tỷ tỷ, tên Trần Anh.” Lại chỉ nữ tử mặc y phục màu hồng: “Đây là muội muội Trần Tĩnh, các nàng mặc dù thân là nữ tử nhưng bản lãnh cũng sẽ không kém nam tử!” Tỷ tỷ Trần Anh lúc này mày rậm nâng lên một cái, bổ sung nói: “Trên giang hồ so cao thủ không phải ai cũng là đối thủ của chúng ta!” Trong giọng điệu có mười phần ngạo khí. Muội muội Trần Tĩnh nói tiếp: “Cũng bởi vì như vậy cho nên đến bây giờ không ai thèm lấy!” Trần Anh quay đầu đi nhìn chằm chằm muội muội: “Muội đừng lần nào cũng đem chuyện này treo ở khóe miệng có được không? Mất thể diện chết!” Gương mặt Trần Tĩnh cười khổ: “Muội không phải gấp gáp sao? Nói đi nói lại, có lẽ người ta sẽ suy nghĩ giới thiệu một chút cho chúng ta!” A Hạnh bật cười, lập tức ưa thích đối với đôi tỷ muội thẳng thắn hoạt bát này. Nàng cười nói: “Các người thật đúng là mưa đúng lúc, ta đang lo lắng không tìm được nữ hộ vệ! Hai vị vị tỷ tỷ nếu không ngại nơi đơn sơ này của A Hạnh thì ta mong sao được các ngươi lưu lại!” Trần Anh quan sát bốn phía một cái nói: “Quả thật rất đơn sơ nhưng cho dù nơi này của ngươi có đơn sơ hơn nữa chúng ta cũng sẽ lưu lại! Bởi vì chúng ta. . .” Nói tới đây, Trần Tĩnh bên cạnh lấy cùi chỏ đâm tỷ tỷ một cái, Trần Anh vội im miệng, Trần Tĩnh cười một tiếng, nói tiếp: “Bởi vì chúng ta thật sự cần tìm việc làm!” A Hạnh mừng rỡ: “Vậy thì thật tốt quá!” Thẩm Nguyên Phong lại giới thiệu A Hạnh cho các nàng: “Đây chính là A Hạnh, sau này các người phải cùng nàng như hình với bóng không rời, nhất định phải bảo đảm an toàn của nàng!” Trần Tĩnh quan sát A Hạnh trên dưới suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng: “Quả nhiên là một mỹ nhân, khó trách, khó trách. . .” Trần Anh liếc A Hạnh một cái, khẽ hừ một tiếng: “Dù có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ là cái bị thịt, không đáng giá không đáng giá. . .” Trần Tĩnh trách tỷ tỷ lỗ mảng: “Có đáng giá hay không cũng không phải do tỷ nói! Đùng là nhiều lời mà!” Thẩm Nguyên Phong vội ho khan một tiếng, ngăn các nàng lại. Trần Tĩnh hé miệng thần bí cười một tiếng, bộ dạng kiều mỵ khả ái: “Được rồi, chúng ta không nói nữa, có người lo lắng rồi!” A Hạnh ở một bên nghe chuyện mà không hiểu, như bị vùi lấp trong mây mù, nhưng vẫn cảm thấy hết sức thú vị. Thẩm Nguyên Phong nói với A Hạnh: “Ngày mai ta phải đến trại lính, sau này các nàng cũng sẽ làm bạn ở bên cạnh nàng, bảo hộ nàng chu toàn, cho đến khi nàng thuận lợi xuất giá. . . Có các nàng ở bên cạnh, ta cũng có thể yên tâm.” Trong lòng A Hạnh cảm kích: “Cám ơn ngươi suy nghĩ vì ta như vậy, ngươi giúp ta nhiều như thế, ta. . .” Ta cũng không biết nên như thế nào báo đáp ngươi! Trong lòng nàng nhẹ nói. “Nếu phải nói đến giúp đỡ ta còn phải cám ơn nàng giúp ta giữ các nàng lại, bằng không, ta cũng sẽ bị các nàng chữi thầm đến chết!” Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng cười: “Cho nên nàng không cần để ở trong lòng!” Hắn cũng biết mỗi lần mình trợ giúp dường như mang cho nàng gánh nặng rất lớn, cho nên lần này, hắn không muốn để cho nàng cảm thấy hắn giúp nàng. ” Được rồi. Không còn sớm, ta đi trước, các người sớm nghỉ ngơi đi!” Hắn đi tới bên cạnh tỷ muội Trần thị thầm nói với các nàng chút gì đó, A Hạnh cách một khoảng cho nên nghe không rõ lắm, chỉ thấy tỷ muội Trần thị gật đầu liên tục, gương mặt lạnh của Trần Anh hiếm khi lộ ra nụ cười hưng phấn. Sau khi Thẩm Nguyên Phong nói xong với các nàng thì nói với A Hạnh: “Ta đi.” Vừa nói xong chuẩn bị nhảy lên tường rào. A Hạnh vội ở phía sau kéo hắn, Thẩm Nguyên Phong quay đầu lại, không hiểu nhìn nàng. Diệp Gia Quán A Hạnh thản nhiên cười một tiếng: “Hôm nay từ cửa chính ra ngoài đi! Ta tiễn ngươi!” Bên trong ngõ hẽm dài yên tĩnh, A Hạnh và Thẩm Nguyên Phong bước song song. Tỷ muội Trần thị cố ý cách một khoảng, xa xa đi theo. Ánh trăng treo trên đầu tường, ngõ hẻm một mảnh đen nhánh, thậm chí không thấy rõ mặt của đối phương. Hai người lặng lẽ bước đi, ban đầu người nào cũng không phát ra tiếng, cho đến khi một con quạ đen “oác” một tiếng phá tan yên tĩnh, A Hạnh mới mở miệng hỏi hắn: “Sao cũng không thấy A Lực?” Giọng Thẩm Nguyên Phong trong trẻo ở trong bóng tối vang lên: “A Lực vẫn còn ở quân doanh, tướng quân không cho phép hai người chúng ta cùng nhau nghỉ phép .” ” Ngươi ở quân doanh có khỏe không? Lần trước cũng không kịp hỏi ngươi.” ” Có cái gì không tốt? Ta là con trai của Tấn vương, ai dám làm khó ta!” Thẩm Nguyên Phong hời hợt nói. A Hạnh không tin: “Gạt người! Không phải nói quân kỷ là rất nghiêm khắc sao? Làm sao lại có thể bởi vì ngươi là con trai của Tấn vương sẽ có thay đổi?” Thẩm Nguyên Phong ở trong bóng tối thấp giọng cười: “A Hạnh, nàng đang quan tâm ta sao?” A Hạnh dừng bước lại, xoay người đối mặt hắn, nàng nhìn mặt của hắn, nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nàng nhỏ giọng nói: “Thẩm Nguyên Phong, ngươi vì ta làm nhiều như vậy, làm sao ta có thể không quan tâm ngươi, chúng ta là bằng hữu!” Mặc dù nói thế giới này không tồn tại tình bằng hữu nam nữ, nhưng đối phương là Thẩm Nguyên Phong, là Thẩm Nguyên Phong tiêu sái, hắn có thể cùng tỷ muội Trần thị làm bằng hữu, đương nhiên cũng có thể là bằng hữu của nàng! ” Bằng hữu?” Thẩm Nguyên Phong lặp đi lặp lại hai chữ này, trong lòng không biết là khổ hay ngọt, có thể làm bằng hữu cũng tốt, làm thì có thể thường xuyên gặp thấy nàng, có thể gặp nàng thì còn có hy vọng. Mình thua một cách không minh bạch với cái tên mà ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, thật là có chút không cam lòng. Không phục! Dễ dàng bỏ qua không phải là tính cách của hắn. Trước làm bằng hữu của nàng, sau này nàng cũng không bài xích hắn được. ” Nàng không cần lo lắng cho ta, năng lực thích ứng của ta rất mạnh, hơn nữa ta còn là cao thủ! Quân doanh huấn luyện bình thường như thế sao làm khó được ta!” Nghe giọng nói ngạo khí quen thuộc của hắn, A Hạnh cười, cũng đúng, bất kể ở nơi nào, chung quy Thẩm Nguyên Phong vẫn rất tự đắc vênh váo, quen biết hắn lâu như vậy, dường như cũng không thấy hắn gặp chuyện gì mà hao tổn tinh thần, bất cứ chuyện gì ở trong miệng hắn hình như cũng vô cùng đơn giản. Rất nhanh đã thấy ánh sáng nhàn nhạt nơi đầu hẻm, Thẩm Nguyên Phong dừng bước lại, xoay người nói với nàng: “Cũng đã đến đầu ngõ, nàng trở về đi thôi, sớm một chút nghỉ ngơi!” A Hạnh gật đầu: “Được rồi, trên đường ngươi cẩn thận. Ngày mai ngươi đi quân doanh, cũng chúc lên đường xuôi gió!” Thẩm Nguyên Phong cười một tiếng, xoay người, mấy bước liền biến mất ở đầu ngõ. Tỷ muội Trần thị quả nhiên như Thẩm Nguyên Phong nói, nửa bước không rời đi theo bên cạnh A Hạnh. Cũng may các nàng không nói nhiều, sẽ không đi quấy rầy công việc A Hạnh, cho nên không tạo thành phiền toái cho nàng. Lúc đầu Lý Nhuận Phúc và người của rạp hát đối với việc đột nhiên xuất hiện hai tỷ muội vô cùng tò mò, A Hạnh thì nói với bọn họ đây là nữ hộ vệ nàng mới mời tới, bản lãnh bình thường, sau đó chính mắt thấy các nàng hai ba cái đánh ngã một hán tử say rượu muốn trêu đùa A Hạnh thì đều cảm thấy, cô nương này rất cần hộ vệ! Bởi vì là Thẩm Nguyên Phong giới thiệu tới cho nên A Hạnh không dám sơ suất các nàng, bình thường hộ vệ là năm lượng bạc một tháng, các nàng mỗi người A Hạnh đều cho mười lượng, nhưng A Hạnh phát hiện, phản ứng của các nàng với bạc đều nhàn nhạt, dường như không quan tâm số tiền này, nhưng khi nhìn các nàng chi tiêu ăn mặc hết sức bình thường, lại không giống như là dáng vẻ giàu sang, điều này làm cho A Hạnh có chút hiếu kì, không quan tâm tiền, tại sao lại gấp gáp đi tìm việc ? A Hạnh còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bởi vì lúc này rạp hát xuất hiện một kẻ làm cho nàng vô cùng căm hận, nàng không nghĩ tới hắn lại còn dám xuất hiện ở trước mặt của nàng, hơn nữa còn là giữa ban ngày đường hoàng đến tìm nàng, chẳng lẽ hắn cho là sự kiện lần trước, nàng hoàn toàn bỏ qua xem như chưa có gì sao? Tới thật vừa lúc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]