Xảo Oánh đến gần buổi trưa mới trở lại rạp hát. Vì tránh tai mắt của người khác, võ sư dựa theo phân phó của Hồ Lăng Hiên. Khi cách Thính Tùng một đoạn sẽ để cho Xảo Oánh xuống xe ngựa, tự nàng đi về. Trong lòng Xảo Oánh mặc dù có chút không thích nhưng còn có biện pháp gì?
Nàng từ cửa sau tiến vào khán phòng, vốn đang nghĩ nên nói chuyện mình một đêm không về với mọi người thế nào, mặc dù Hồ Lăng Hiên đáp ứng sẽ để cho nàng vào cửa nhưng nghe khẩu khí của hắn dường như cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể làm được chuyện này, nếu để cho mọi người biết mình một đêm không về thì không biết bọn họ lại nghĩ như thế nào, lời ra tiếng vào khẳng định không thiếu được! Nhưng khi gặp mặt mọi người thấy cũng không lộ vẻ gì đặc biệt, dường như không biết chuyện mình không về tối qua, quả cân trong lòng lúc này mới thoáng buông xuống.
Ngọc Mai, Tĩnh Nhàn và A Hạnh đang trong phòng nàng lo lắng chờ đợi, thấy nàng trở lại, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Mai không nhịn được trách nói: “Xảo Oánh, ngươi nói chúng ta phải chờ cửa nhưng mình thì lại một đêm không về! Một đêm này ngươi đi nơi nào? Làm cho chúng ta gấp muốn chết!”
Tĩnh Nhàn đi tới bên cạnh nàng kéo tay nàng nhìn một chút, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao? Có bị thương không? Không phát sinh chuyện gì chứ!” Truyện được đăng tải trên Diệp Gia Quán và diễn đàn Lê Quý Đôn. Mọi web khác là ăn cắp.
Xảo Oánh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hanh/3249327/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.