Sau khi buổi diễn kết thúc, đào hát của rạp hát Thính Tùng lập tức thu dọn đạo cụ rời khỏi vương phủ.
Hôm sau, A Hạnh đem bạc Vương phi ban thưởng phân phát cho các đào hát, nhân vật chính 10 lượng, nhân vật phụ 5 lượng, vừa đúng 100 lượng bạc. A Hạnh còn phân phát hêm cho mỗi người 2 lượng bạc coi như bao tiền lì xì. A Hạnh nói với mọi người: “Rạp hát thành công, chính là nhờ sự cố gắng của mọi người! Sau này mọi người cố gắng biểu diễn, tương lai chờ rạp hát chúng ta càng ngày càng lớn, danh tiếng càng ngày càng vang, các vở kịch càng nhiều, mọi người nhận bạc cũng sẽ càng ngày càng cao, thưởng càng ngày càng tăng, tiền lì xì cũng sẽ càng ngày càng dày! A Hạnh nói được là làm được, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người!”
Các diễn viên không ngờ A Hạnh mắt cũng không thèm chớp đã phân phát toàn bộ bạc thưởng hôm qua cho bọn họ, hơn nữa còn cho bọn bao tiền lì xì.
Càng vui mừng hơn vì chủ rạp khẳng khái hào phóng, những lời này càng tăng thêm ý chí sục sôi của mọi người, đôi mắt tỏa sáng, rối rít bày tỏ nhất định sẽ cố gắng diễn tốt vở kịch, không để cho nàng thất vọng.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Lăng Tử Phong đầy bội phục nói với A Hạnh: “Ta còn chưa từng thấy bọn họ hừng hực ý chí như vậy, trước kia ta chỉ lo chuyện của rạp hát. Rất ít trao đổi với các đào hát, cho tới khi rạp hát Thanh Vân đến cướp mất đào hát ở đây, xem ra trong này ta còn có mộ phần trách nhiệm rất lớn. Nhưng ta thấy đào hát của rạp hát như thế, cho dù Thanh Vân lại mời giá cao hơn nữa chuyện cũng nghĩ không phải dễ dàng như vậy.”
A Hạnh khẽ mỉm cười: “Chỉ cần kết hợp ích lợi mọi người và rạp hát với nhau các đào hát thì dĩ nhiên là sẽ xem rạp hát như nhà của mình, bảo vệ, gìn giữ, sẽ càng thêm không dễ dàng bỏ qua. Chúng ta đem một phần lợi ích phân phát cho bọn họ, bọn họ được khích lệ nhất định sẽ cố gắng diễn kịch hơn, tương lai nhất định có thể tạo nên lợi ích lớn hơn nữa cho chúng ta.” Nói tới đây, A Hạnh ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Bây giờ A Hạnh mở miệng ngậm miệng cũng là ích lợi, giống như là kẻ hay toan tính, để cho Lăng thúc chê cười.”
Lăng Tử Phong lắc đầu một cái: “A Hạnh vì sao nói như vậy? Chúng ta mở rạp hát chính là vì lợi ích của bản thân, tóm lại cũng là muốn nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn. Để cho mọi người ở rạp hát có được cuộc sống tốt hơn, ta không cảm thấy có gì không ổn!”
A Hạnh gật đầu: “Lăng thúc nói phải!”
Trong những ngày kế tiếp, chuyện rạp hát Thính Tùng được vương phủ mời biểu diễn lập tức truyền đi khắp thành. Kịch nói của rạp hát Thính Tùng và nữ chủ nhân lập tức trở thành đề tài sốt dẻo nhất, hơn nữa kịch mới vừa khai diễn, cho nên rạp hát Thính Tùng dạo này vô cùng thịnh vượng. Dường như suất diễn nào cũng đầy ắp, gian phòng trên lầu càng ngày càng không đủ chỗ. Loại rầm rộ này A Hạnh cũng chưa từng nghĩ tới.
Mỗi ngày hai suất diễn, buổi chiều thêm một tuồng hí kịch. Mặc dù hí khúc không có danh giác gì nhưng được cái giá vào cửa rẻ, hơn nữa bây giờ với danh tiếng của Thính Tùng. Mọi người thích kịch nói của bọn họ, đối với hí khúc lại đặc biệt bao dung. Hơn nữa A Hạnh có lòng với hí khúc nên thay đổi một ít, tăng thêm tình tiết chuyện xưa, tăng thêm nhân vật, làm cho hí khúc không hề đơn điệu nữa mà còn có tính thú vị riêng. Đào hát hát hí khúc không còn là điểm sáng duy nhất. Loại sửa đổi này mang cho mọi người một cảm giác mới, cũng rất được khen ngợi. Thanh thế của Cao Thanh Liên thậm chí còn có xu hướng vượt qua Phương Mặc Trúc. Đối với một đào hát hát hí khúc ở gánh hát nhỏ lưu động như hắn mà nói, danh lợi hôm nay làm cho hắn có cảm giác như trong mộng. Hắn biết bây giờ tất cả danh lợi là tới từ rạp hát, đến từ A Hạnh cô nương, nhờ nàng dụng tâm chỉ dạy, cho nên đối với rạp hát Thính Tùng càng thêm quyết một lòng, cũng càng thêm cố gắng nâng cao trình độ bản thân, ra sức cố gắng có một ngày có thể hoàn toàn áp đảo Phương Mặc Trúc, trở thành danh giác mới được hoan nghênh nhất Tấn thành.
Chẳng những là rạp hát làm ăn được, chính là số lần nhóm kịch ra sân khấu cũng càng ngày càng nhiều. Vì đã từng biểu diễn qua ở vương phủ cho nên nhiều nhà giàu sang mời rạp hát đến tại gia biểu diễn, bọn họ cho là kịch nói mà Vương gia Vương phi cũng thích lại có thể biểu diễn trong viện nhà mình là chuyện rất có mặt mũi. Hiện tại lệ phí di chuyển để mời một nhóm kịch ở Thính Tùng đã là 50 lượng bạc một ngày, nhưng người giàu có không quan tâm, trong phủ có chuyện vui gì đều không thiếu được là phải mời rạp hát Thính Tùng tới, làm cho các tân khách thoả thích, trên mặt mình cũng nở nang.
Tháng này rạp hát kiếm được hai nghìn lượng bạc! Đây là vì bây giờ rạp hát chỉ có hai nhóm kịch. Rất nhiều suất mời đi cũng không nhận được, bằng không kiếm ba nghìn lượng bạc hoàn toàn không thành vấn đề!
A Hạnh được chia một nửa, hơn nữa cửa hàng bên kia cũng có năm trăm lượng bạc hoa hồng, tháng này A Hạnh tổng cộng thu được một nghìn năm trăm lượng!
Một nghìn năm trăm là cái khái niệm gì? Người bình thường một tháng thu nhập khoảng hai mươi lượng, làm quan một năm bổng lộc cũng chỉ có mấy trăm lượng! Một cái nhà bình thường cũng chỉ có một trăm lượng. Cho dù là đặt ở hiện đại, A Hạnh cũng có thể đang cầm vài trăm vạn tiền lương hàng năm!
A Hạnh đang cầm một xấp ngân phiếu, quả thực rất vui vẻ…
Đào hát cũng rất vui vẻ, bởi vì tháng này bọn họ đã được thưởng bạc 5 lần. Bình thường đào hát thu nhập khoảng ba mươi lượng bạc, đào hát chính có khi được đến sáu mươi lượng bạc, mọi người hồng quang đầy mặt, chúc mừng lẫn nhau. Lăng Tử Phong cầm ngân phiếu một nghìn lượng bạc cũng là vạn phần cảm khái, trước kia mình hao hết tâm lực một tháng cũng chẳng qua là thu nhập một trăm lượng bạc, nhưng thu nhập này còn phải khấu trừ tiền mướn nhà, vất vả mười mấy năm, để dành còn chưa bằng tiền một tháng này, trước đây còn không có tiền mướn nhà thiếu chút nữa bị chủ cho thuê đuổi ra ngoài. Đời trước ông nhất định là làm rất nhiều chuyện tốt đời này ông trời mới để cho gặp phải đứa nhỏ A Hạnh này, để cho ông cũng có ngày mở mày mở mặt!
Buổi chiều lúc trở về, A Hạnh đem ngân phiếu một nghìn lượng đặt ở trước mặt của phụ thân, ánh mắt của Lý Nhuận Phúc cũng căng ra. Ông sống đến từng này tuổi đây là lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy! Mà nhiều tiền như vậy lại là A Hạnh kiếm về, điều này thật sự là làm cho ông có cảm giác như đang ở trong mộng. Ông cầm tấm ngân phiếu nhìn xung quanh, tay cũng có chút hơi run.
A Hạnh ngồi ở đối diện phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn phụ thân hơi mỉm cười nói: “Cha à, chờ chưa tới một năm, chúng ta kiếm đủ tiền rồi thì mua đất xây một căn nhà lớn! Con còn phải thuê nha hoàn, bà tử đến phục vụ cha!”
Lý Nhuận Phúc nghe được con gái mời người phục vụ ông liên tiếp khoát tay nói: “Ta cũng không cần. Chính con mua một nha đầu cho mình thì vẫn hơn, ta thấy những tiểu thư kia đều có nha đầu, nữ nhi của ta so với kia mấy vị tiểu thư kia về bất cứ phương diện nào cũng sẽ không kém, dĩ nhiên cũng phải có một nha đầu hầu hạ!”
A Hạnh cười: “Những thứ này sau này hãy nói đi! Nhưng cha ơi, bây giờ trong nhà cũng không thiếu tiền, phụ thân cũng không cần khổ cực như vậy đi ra ngoài làm phu xe, không bằng bán xe ngựa cho người khác, mỗi ngày tới rạp hát xem kịch một chút, lúc rỗi rãnh uống chút trà, có được hay không?” Quan trọng nhất là có thể có thêm chút thời gian suy tính chuyện tái giá.
Lý Nhuận Phúc nghe con gái nói ông đem xe bán đi lập tức nóng nảy nói: “Không được không được, bây giờ thân thể ta cường tráng, muốn ta cả ngày lẫn đêm ngồi không một chỗ, chuyện ở nhà ta lại không làm được, phu xe cũng có thể kiếm trên mấy chục lượng bạc một tháng, hơn nữa bây giờ cùng Quách Thắng hợp tác nên không mệt, ta đang hăng say, không được, xe ngựa không thể bán!”
A Hạnh thấy phụ thân kiên trì, biết ông cũng không phải là người quen nhàn rỗi liền không nói gì nữa.
Đêm đó, tất cả các đào hát của rạp hát cũng tụ chung một chỗ ăn mừng. Trên mặt người người tràn đầy nụ cười vui vẻ, Lưu đại nương ở trong phòng bếp hăng say bận rộn, vì rạp hát làm ăn được, các nàng trong phòng bếp cũng được tăng thêm bạc hàng tháng. Một vài đại nương làm việc vặt trong phòng bếp chỉ có một lượng bạc. Hoàn toàn là kiếm chút tiền giúp gia đình. Nhưng tháng này rạp hát cho các nàng tăng thêm gấp đôi, hai lượng bạc, các nàng kiếm được cũng không kém mấy người đàn ông trong nhà, làm cho hông của các nàng cũng thẳng hơn không ít. Lưu đại nương lúc rỗi rãnh nói với A Hạnh: “Các nàng nói với ta, trong nhà nhiều thêm một lượng bạc quả thật rộng rãi hơn không ít, phu quân bọn họ bây giờ có chút tiền dư uống chút rượu, xem chút kịch, sống dễ chịu hơn một chút, cũng sẽ không tùy ý đánh chửi các nàng, các nàng bây giờ thấy kiếm bạc ngọt như thế đều nói cùng ta phải chuyển thành người làm công chính!”
Người làm việc vặt mỗi ngày chỉ cần làm việc hai canh giờ, người làm công chính thì phải từ buổi sáng đến sau sau bữa cơm chiều mới có thể trở về nhưng mà tiền công có 2 lượng, cộng thêm thưởng bạc, tháng này người làm công chính ở phòng bếp đều có 5 lượng bạc. Khiến các nàng thấy mà phát thèm.
A Hạnh suy nghĩ một chút thì gật đầu, thì ra vì quyền lợi thúc đẩy mà thay đổi, quy củ cũng không phải là không thể thay đổi được...
A Hạnh dĩ nhiên là tán thành các phụ nữ có thu nhập của mình, hơn nữa bây giờ người của rạp hát càng ngày càng nhiều, phòng bếp cũng cần gia tăng nhân công, cho nên lập tức đồng ý yêu cầu chuyển những người này thành người làm công chính.
Cho nên tối hôm đó mọi người ăn mừng, những nữ đầu bếp này cũng đặc biệt nói với phu quân sẽ phụ giúp phòng bếp ở rạp hát. Các nàng trong phòng bếp chuẩn bị rượu ngon thức ăn phong phú, mọi người có thể tận tình thưởng thức.
Lý Nhuận Phúc lần này đương nhiên cũng sẽ đến ăn mừng. Vì biết là mọi người tụ hội, cho nên ông phá lệ chấp thuận A Hạnh buổi tối tới rạp hát, thấy con gái kinh doanh rạp hát hưng vượng như vậy, thấy mọi người cao hứng như vậy, trong lòng Lý Nhuận Phúc không khỏi tự hào.
Lăng Tử Phong kéo Lý Nhuận Phúc ngồi ở vị trí chủ vị, Lý Nhuận Phúc khiêm nhường không chịu ngồi, sau đó dưới sự yêu cầu nhất trí của mọi người, mới cười ngồi xuống. A Hạnh ngồi ở bên cạnh phụ thân, bên cạnh là ba nữ đào hát của rạp hát. Thu nhập của nữ đào hát cũng là dựa theo quy cách nhân vật chính mà phân phát, 60 lượng bạc thật sự làm cho các tiểu nha đầu vui vẻ hết sức, Xảo Oánh khá hơn, trên mặt không có nét quá hưng phấn nhưng Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn là hưng phấn đến đỏ mặt, khóe miệng cả đêm đều căng ra, các nàng vốn mặt mày thanh tú, đến giờ vẻ mặt càng động lòng người hơn, cả lớp nam đào hát nhìn đến không nở dời mắt, hai tiểu nha đầu mắc cỡ cũng cúi đầu.
Lăng Tử Phong cười thay hai nữ đào hát giải vây, ông cầm chén rượu lên trước mặt nhìn mọi người cười nói: “Được rồi, từng người các ngươi đừng có nhìn chằm chằm các cô nương như sói đói có được hay không? Xem đi, làm cho tiểu cô nương người ta thẹn thùng! Cùng nâng chén lên, chúng ta trước kính Lý đại ca một chén rượu! Cám ơn vì nuôi được một khuê nữ tốt như vậy, rạp hát mới có ngày hôm nay!”
Một bọn đàn ông bị Lăng Tử Phong chế nhạo thấy thật ngại quá. Sau khi nghe lời này cũng không kịp chờ đợi giơ lên chén rượu trong tay, cùng nhau kính Lý Nhuận Phúc, đồng nói: “Kính Lý đại ca /Lý đại thúc, đã mang đến A Hạnh cô nương cho chúng ta!” Nói xong rối rít ngửa đầu một cái, uống cạn chén rượu.
Lý Nhuận Phúc bị bọn họ mời rượu làm cho dở khóc dở cười, nhưng thấy mọi người nhiệt tình như thế, không khỏi hào khí xông lên cũng đứng lên một hớp uống cả chén rượu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]