Kịch nói vừa kết thúc, các tân khách đều vỗ tay tán thưởng, trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay như nước thủy triều. Vương phi thấy không khí náo nhiệt trên mặt cũng sáng lên, cao hứng tuyên bố thưởng cho rạp hát năm mươi lượng bạc. Đào hát mừng rỡ vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Ông chủ của rạp hát Trương Thanh Vân đang chuẩn bị, thấy rạp hát Thính Tùng được như thế, ghen tỵ nghiến răng đến ê ẩm, tiền này vốn nên là thuộc về hắn bây giờ lại bị rạp hát Thính Tùng đoạt đi. Làm cho hắn không cam lòng! Nhưng hắn có biện pháp gì? Ai bảo hắn không may mắn bằng Lăng Tử Phong, có thể gặp được nữ tử thông tuệ như A Hạnh, giúp hắn kiếm bạc!
Dưới sự tức giận hắn quay đầu nhìn sang Phương Mặc Trúc bên cạnh đã chuẩn bị ra sân nói: “Mặc Trúc, hát tốt một chút,đè Thính Tùng bọn họ xuống! Để cho những người này biết Thanh Vân chúng ta mới đúng là rạp hát có thực lực nhất, không thể yếu hơn so với loại kịch nói cổ quái kia!”
Trên khuôn mặt tinh tế của Phương Mặc Trúc lộ ra nụ cười không tự nhiên, nói: “Nhưng bây giờ mọi người đều thích xem loại kịch nói ly kỳ cổ quái kia!” Khoảng thời gian gần đây Thanh Vân làm ăn càng ngày càng kém, mọi người giống như dần dần quên đi đào hát đã từng nổi trội nhất Tấn thành là Phương Mặc Trúc.
Trương Thanh Vân mặt đầy vạch đen, trong lòng mặc dù không phục nhưng lại không thể nói được lời nào phản bác.
Chờ đào hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hanh/3249297/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.