Chương trước
Chương sau
Nghe được câu khen này của A Hạnh, Dung Tranh lại càng ngượng, trên mặt hồng hồng, cúi đầu không dám nhìn nàng.

Người xung quanh cũng rối rít vây lại tán dương Dung Tranh, Dung Tranh là học trò của Lăng Tử Phong, lại là một đứa bé ngoan hiền lành, trọng tình trọng nghĩa, cho nên mọi người đều rất thích. Thấy Dung Tranh xấu hổ, đều rối rít ngươi một câu ta một câu góp vui.

Da mặt Dung Tranh vốn mỏng, hôm nay bị mọi người vây lại trêu chọc, lại là ngay trước mặt A Hạnh, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng thật nóng, trong lòng cũng hết sức nóng, hắn vội vã bỏ lại một câu: "Ta còn phải thay quần áo." Rồi nghiêng đầu chạy vào phòng thay quần áo.

Mọi người sau lưng hắn ha ha cười to: "Đứa nhỏ này, còn xấu hổ!"

Vân Đóa trêu chọc suốt đến khi bóng dáng Dung Tranh biến mất ở cửa phòng thay quần áo, mới quay đầu nói với A Hạnh: "Mẹ ta đã từng nói, Dung Tranh dáng dấp đẹp mắt, giọng cũng tốt, sau khi lớn lên nhất định có thể trở thành danh giác, nhưng bây giờ cũng không cần hát hí khúc, sau này Dung Tranh còn có thể trở thành danh giác không?"

A Hạnh trả lời nàng: "Dung Tranh cố gắng như vậy, thời gian sau nhất định có thể."

Vân Đóa lòng tràn đầy vui mừng: "Vậy thì tốt!" Nàng quay đầu lại nhìn về phía phòng thay quần áo, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt có loại thần thái đặc biệt.

A Hạnh nhìn biểu tình của nàng ở trong mắt, trong lòng từ từ sáng tỏ, nàng khẽ mỉm cười, nhắc tới, hai người này có thể coi là thanh mai trúc mã! Hy vọng Dung Tranh có thể quý trọng tâm ý của Vân Đóa.

Sống cùng Vân Đóa một đoạn thời gian, A Hạnh cảm thấy đây là một cô nương tâm tư đơn giản, lòng dạ hiền lành, là cô nương tốt, nhưng cho dù là như vậy, cho dù nàng biết Vân Đóa thích mình đến dường nào, nàng cũng không thể toàn tâm toàn ý như kiếp trước, không giữ lại chút nào mà cùng nàng làm bạn, trong lòng nàng luôn sẽ có một tia cảnh giác, nàng sẽ đối tốt với Vân Đóa, sẽ cùng nàng nói đùa, nói chuyện phiếm, nhưng nàng sẽ không lệ thuộc vào tình bạn giống như kiếp trước nữa, không giữ lại chút nào cho mình mà thể hiện ra hết trước mặt nàng.

A Hạnh kéo tay Vân Đóa: "Đi, chúng ta đi xem Xảo Oánh."

Vân Đóa do dự một chút liền gật đầu một cái. Hai người cùng đi đến bàn hóa trang của Xảo Oánh, thấy Xảo Oánh so với trước kia còn hóa trang chuyên tâm tỉ mỉ hơn.Diệp Gia Quán. Phấn trên mặt trước trang điểm trắng hồng đều đặn, lông mày thật dài vẽ tỉ mỉ, đôi môi kiều nhuận ướt át, thấy hai người tới, Xảo Oánh giương mắt nhìn về phía các nàng, đang lúc sóng mắt lưu chuyển, tự có một loại nhu mì quyến rũ không nói ra được làm cho hai người ngẩn ngơ.

Vân Đóa nhẹ cảm thán: "Xảo Oánh, hôm nay ngươi thật là xinh đẹp."

Xảo Oánh cúi đầu cười một tiếng, dáng điệu nhu mì ngượng ngùng kia để cho A Hạnh nhớ tới một câu nói, nhất là khi nàng vừa nhẹ nhàng cúi đầu, giống như một đóa hoa sen chịu không nổi gió lạnh mà thẹn thùng. . .

Xảo Oánh quả thật rất xinh đẹp.

Xảo Oánh ngẩng đầu lên, nhìn về phía A Hạnh nói: "A Hạnh mới dễ nhìn, cũng không biết có phải do đang trưởng thành hay không, càng ngày càng xinh đẹp. Vân Đóa ngươi không thấy như vậy sao?"

Vân Đóa nghe Xảo Oánh vừa nói như vậy, cố ý xoay đầu lại nhìn chằm chằm A Hạnh một hồi, thấy A Hạnh có chút không được tự nhiên mới quay đầu lại nói với Xảo Oánh: "Nghe ngươi vừa nói như vậy ta cũng có cảm giác này, A Hạnh thật giống như trắng hơn rất nhiều." Vừa nói vừa vuốt mặt thở dài: "Các ngươi cũng trở nên xinh đẹp, tại sao ta vẫn là như cũ chứ ?"

A Hạnh biết sở dĩ nàng trắng lên là vì đã dùng ít phấn bôi đen đi, thấy vẻ mặt Vân Đóa như đưa đám liền kéo tay nàng qua an ủi: "Ai nói như vậy, Vân Đóa của chúng ta xinh đẹp nhất. Là một tiểu mỹ nhân thanh tú." Bên cạnh Xảo Oánh cũng cười nói: "Đúng thế đúng thế, nữ đại thập bát biến, nhất định sẽ càng ngày càng đẹp."

Nghe hai người nói như vậy, Vân Đóa vui vẻ ra mặt.

Ba người lại trò chuyện mấy câu, Xảo Oánh vội kéo A Hạnh qua, nhỏ giọng hỏi: "Không phải ngươi nói tối nay có khách quý tới sao? Bây giờ đã tới chưa?"

" Không biết, bây giờ mới tới, ông chủ Lăng đi tiếp đãi, hẳn là tới rồi."

Tròng mắt Xảo Oánh chuyển một cái: "Ta cùng đi với ngươi." Vân Đóa đương nhiên không cam lòng bị bỏ rơi, vội vàng lên tiếng: "Ta cũng phải đi."

A Hạnh cười: "Được rồi, các ngươi đi cùng ta, chúng ta ra sau đài xem một chút cũng biết."

Ba người đi ra phía sau đài, trốn sau màn che. Dưới đài đầy khách đến xem.Kịch còn chưa khai diễn, những khách nhân này còn đang nói chuyện phiếm, lời qua tiếng lại, cũng không ít người thỉnh thoảng nhìn về phía lầu gác, có thể là thấy người trên lầu quần áo sang trọng hoa lệ cho nên chẳng qua là ánh mắt hâm mộ nhìn một chút mà thôi, không dám chỉ chỉ chỏ chỏ hoặc là lớn tiếng.

A Hạnh ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng trên lầu gác chỉ thấy nơi gian phòng lớn nhất, Thẩm Nguyên Phong cùng một đám nam tử xa lạ khác ngồi ở lan can, những nam tử kia cả người cẩm y sáng sủa, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, nhìn dáng dấp chính là gia đình vô cùng quyền quý, bên trong còn có vài người khác, A Hạnh khẽ mỉm cười, Thẩm Nguyên Phong, làm tốt lắm!

Nhưng nàng chỉ là một bình dân, đương nhiên không thể xông ra đi lên chào hỏi hắn.

A Hạnh ra hiệu cho Xảo Oánh bọn họ nhìn lên lầu gác: "Ở nơi đó đó! Gian phòng lớn nhất kia."Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn và Diệp Gia Quán. Mọi web khác là ăn cắp.

Xảo Oánh ngẩng đầu nhìn về phía lầu gác, thấy được người tóc nâu mắt xanh, đường nét thâm thúy của Thẩm Nguyên Phong, không khỏi ngớ ngẩn: "A Hạnh, ngươi nói khách quý là người Hồ sao?" Xảo Oánh luôn ở kinh thành cho nên cũng không biết Thẩm Nguyên Phong.

A Hạnh vội vàng nói vội vàng nói: "Không nên nói bậy bạ, đó là Tam công tử Tấn vương phủ.".

Sắc mặt Xảo Oánh trắng nhợt, vội vàng che miệng.

Vân Đóa nhìn trộm Tam công tử, thở dài nói: "Đều nói Tam công tử dáng dấp đẹp mắt, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền." Nhưng mà hình như vẫn không có đẹp mắt bằng Dung Tranh. . . Trong lòng Vân Đóa thầm nhủ.

Thẩm Nguyên Phong ở trên lầu cảm giác được mình đang bị người khác nhìn chăm chú nên nhìn xuống dưới lầu vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt của A Hạnh.

A Hạnh thấy Thẩm Nguyên Phong đã nhìn ra mình thì khẽ mỉm cười lại với hắn còn nhẹ phất phất tay, coi như là chào hỏi. Thẩm Nguyên Phong thấy được nụ cười sáng ngời của nàng, trong lòng mềm xuống, cũng lộ ra nụ cười.

Thẩm Nhị công tử bên cạnh thấy hắn cười cười kỳ lạ liền theo ánh mắt hắn nhìn lại nhất thời không thấy A Hạnh đang trốn, không khỏi hỏi: "Tam đệ, ngươi nhìn thấy ai sao?"

Thẩm Nguyên Phong lúc này mới đột nhiên nghĩ tới còn có nhị ca bên người, hắn thu lại nụ cười, ngay sau đó nửa cười nửa không với Nhị công tử, nói: "Vừa nãy tưởng là gặp người quen nhìn lại một chút mới phát hiện nhận lầm người."

Nhị công tử cũng cười cười: "Đều nói công phu Tam đệ rất cao, ánh mắt như đuốc, không ngờ cũng có lúc nhận lầm người."

Lông mày Thẩm Nguyên Phong nhướng lên: " Đúng vậy! Có thể là ta giống như con cú mèo, ánh mắt chỉ có tác dụng vào buổi tối.”

Nhị công tử ha ha cười: "Tam đệ thật biết nói đùa."

Dưới lầu đúng dịp Xảo Oánh nhìn thấy Thẩm Nguyên Phong nói chuyện với Thẩm nhị công tử, hỏi A Hạnh: "Người Hồ?? . . . Tam công tử kia nói chuyện là ai vậy?"

A Hạnh lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết."

Vân Đóa ở một bên kỳ quái hỏi: "Xảo Oánh, ngươi làm gì mà hỏi nhiều như vậy?"

Mặt Xảo Oánh đỏ lên, nói úp mở: "Chẳng qua là ta tò mò, hỏi vui thôi."

A Hạnh nhìn nàng một cái, cười một tiếng. Nàng làm sao không nhìn ra tâm tư của Xảo Oánh? Tâm tư của nàng cũng không có gì sai, nàng muốn nắm lấy một kẻ quyền quý để thay đổi số mạng của mình, chẳng qua là quá nóng lòng, bây giờ căn bản còn chưa phải lúc.

Ba người đang nói thì có người tới gọi Xảo Oánh: "Chuẩn bị một chút, phải biểu diễn rồi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.