Lòng của Xảo Oánh không hưng phấn giống mọi người. Trong lòng của nàng ta giống như có một khối đá lớn đè ép. Người xung quanh cười vui và hưng phấn nhưng nàng ta thì chán nản như có tầng tầng lớp lớp không cách nào tiếp nhận được, càng làm tăng thêm sự cô đơn hiu quạnh của nàng ta, Xảo Oánh cúi đầu chậm rãi xoay người, vẻ mặt chán nản rời sân khấu.
Ra khỏi khán phòng, theo con đường nhỏ đi vào hậu viện, ánh trăng soi rọi xuống đất như phủ lên tất cả một màu bạc nhàn nhạt, bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng côn trùng kêu.
Nàng ta đi tới vườn cây tùng, bóng cây lắc lư, lá tùng xào xạc, ánh trăng như bị bóng cây đen ngòm nuốt mất, yên tĩnh, chợt có một hai tiếng quạ đen kêu, tăng thêm một phần không khí quỷ dị, chỗ đen đặc kia dường như có thể đột nhiên nhảy ra thứ gì đó quỷ quái.
Trong lòng Xảo Oánh vốn chỉ ủy khuất khổ sở, hôm nay lại thêm một phần hoảng sợ, nàng cũng không nén được cảm xúc của mình nữa, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá dưới cây tùng, nằm ở trên bàn òa khóc.
Trận khóc này như đem tất cả nhục nhã hôm nay, tất cả ủy khuất tận tình phát tiết ra.
Tại sao? Tại sao ta lại trôi dạt tới bước này? Ta vốn là tiểu thư nhà quan cao cao tại thượng. Những người xách giày thay ta cũng không xứng, ta vốn là cành vàng lá ngọc, tương lai có thể gả cho một lang quân như ý, cuộc sống người người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-hanh/3249271/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.