Chương trước
Chương sau
Lăng Tử Phong ba ngày ba đêm không ngủ suy nghĩ soạn ra kịch bản. Sau khi hoàn thành vội cho A Hạnh xem qua.

A Hạnh nhận lấy một xấp giấy thật dày, ngồi ở trong sân dưới tàng cây hoa đào đọc cẩn thận.

Kể từ khi Dung Tranh biết được chuyện này, mỗi lần A Hạnh đến hắn cũng sẽ ở bên cạnh họ, giúp bọn họ bưng trà dâng nước. Lúc này thấy A Hạnh mắt cũng không chớp một cái nhận lấy bản thảo cẩn thận đọc, vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng nói với sư phụ: "Sư phụ, nàng biết chữ sao?"

Thế giới này nữ tử biết chữ không nhiều lắm, cũng chỉ có tiểu thư đại quan mới có cơ hội biết chữ, bình dân giống như A Hạnh có biết cũng biết rất ít chữ nghĩa, nhất là cô nương, căn bản là không thể nào. Như hắn thì thường được sư phụ dạy mới có thể biết chữ.

Lần trước Lăng Tử Phong thấy nàng xem hiểu được nội dung của khế ước đã rất kinh hãi nhưng chuyện bất ngờ làm người ta khiếp sợ trên người tiểu cô nương này giờ đã quá nhiều, nghĩ lại biết chữ cũng không tính là chuyện gì lớn lao. Chắc hẳn nàng có được cơ hội mới có thể biết chữ.

Chỗ tốt lớn nhất của Lăng Tử Phong chính là kềm chế lòng hiếu kỳ của mình, ông thấy A Hạnh hết sức che giấu ánh sáng của bản thân thì hiểu rằng nàng có rất nhiều chuyện không hy vọng bị người khác biết cho nên đối với những nghi vấn này, mặc dù hiếu kỳ nhưng cho tới bây giờ cũng không hỏi han, soi mói.

A Hạnh cũng không biết rằng chuyện mình biết chữ lại làm cho hai thầy trò chấn động, toàn bộ tâm tư nàng đều đặt ở kịch bản của Lăng Tử Phong.

Chuyện lưu truyền trong dân gian kể về một vị anh hùng tên Lưu Tiểu Bảo. Trong truyền thuyết Lưu Tiểu Bảo dáng người khôi ngô, sức lực như trâu, làm người chính trực hiền lành. Thường trợ giúp kẻ yếu rất được mọi người kính nể. Huyện bọn họ có một tên cường hào ác bá ỷ vào thúc thúc của mình là Huyện thái gia nên hoành hành bá đạo, ức hiếp dân lành, không chuyện ác nào không làm! Có một lần tên cường hào coi trọng một nữ tử xinh đẹp muốn đoạt về làm tiểu thiếp, người nhà cô gái đương nhiên không chịu, đang lúc giằng co tên cường hào đánh chết phụ thân và em trai cô gái, mẫu thân của nàng thấy tình cảnh này đau lòng đập đầu vào tường tự vẫn. Vừa lúc Lưu Tiểu Bảo đi ngang qua thấy tình cảnh này, giận dữ không ngần ngại tiến đến vung thiết quyền đánh cả đám người của tên cường hào bỏ chạy lại hung hăng cho tên cường hào mấy quyền, ai ngờ tên cường hào thân thể quá cùi mà khí lực Lưu Tiểu Bảo lại lớn, chỉ mấy đấm thì đã đánh chết tên cường hào! Người nhà của hắn tố cáo Lưu Tiểu Bảo lên trên huyện nha, Huyện thái gia dĩ nhiên là muốn báo thù cho cháu, không nói lời nào đã nhốt Lưu Tiểu Bảo vào tù, sau mùa thu xử trảm!

Những người nhận đại ân của Lưu Tiểu Bảo không đành lòng thấy hắn ngậm oan mà chết. Một lần thừa dịp khâm sai đại thần đi đến huyện, đồng tâm hợp lực cản đường tố cáo. Khâm sai đại thần này nổi danh thanh quan, bị bọn họ cáo trạng lại trải qua một phen điều tra, tra ra Huyện lệnh chính là ăn hối lộ của kẻ gian làm việc trái pháp luật, dưới cơn tức giận lập tức tháo mũ ô sa, tịch thu gia sản của hắn, đày hắn đi biên cương. Còn Lưu Tiểu Bảo thì được phóng thích, còn cưới được nữ tử lần trước hắn cứu làm vợ.

Rốt cuộc vẫn là mô típ truyện xưa, nhưng không sao, ở nơi này không biết kịch nói là gì nên dù là chuyện xưa cũng có thể mang cho mọi người cảm giác mới mẻ! Hơn nữa ông chủ Lăng viết rất tốt, mỗi một câu đều đem tình tiết và nhân vật thể hiện ra hết sức tinh tế, sâu sắc, khiến nàng xem đến mê mẩn, tin rằng sau khi diễn trên sân khấu sẽ làm cho tâm tình người xem chấn động!

Nàng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn thầy trò hai người đang dùng ánh mắt nghi ngờ lẫn ngạc nhiên nhìn mình, nói: "Ông chủ Lăng viết hay quá, Quách đại ca nói văn phong của ông không tệ, quả nhiên không sai!"

Ông chủ Lăng khiêm tốn nói: "Cô nương quá khen, có thể qua được cửa ải này của cô nương, cuối cùng thì Lăng mỗ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tâm huyết mấy ngày coi như không uổng phí."

Dung Tranh ở một bên chen miệng nói: "Sư phụ ta vốn rất được mọi người khen ngợi, đã từng có đào hát ở kinh thành dùng số bạc lớn nhờ sư phụ viết kịch bản! Kịch bản này sư phụ ta tập trung viết suốt ba đêm mới xong, dĩ nhiên là tốt nhất!"

A Hạnh nhìn quần thâm dưới mí mắt của ông chủ Lăng, trong lòng có chút rung động, Lăng Tử Phong người này bề ngoài ôn văn nho nhã nhưng trong xương tủy lại có sự kiên trì đáng kinh ngạc, chỉ cần quyết định chuyện gì sẽ dùng toàn lực làm, chỉ là ông không có một cơ hội tốt, nếu như kịch nói lần này thực sự thành công, ông sẽ có thể có được tất cả những gì ông mong muốn.

" Ông chủ Lăng, cực khổ cho ông rồi." A Hạnh thành tâm thành ý nói.

Ông chủ Lăng nhẹ lắc đầu, cười nói: "Lăng mỗ viết kịch bản cũng không cảm thấy khổ cực một chút nào, ngược lại thì thấy đem những chuyện xưa từ nhỏ mình được nghe viết thành kịch bản, để cho đào hát của mình đem người vật của chuyện xưa ra ngoài đời thật là chuyện hết sức vui sướng. A Hạnh cô nương, không nói gạt ngươi, ta rất mong đợi kịch nói được biểu diễn!"

A Hạnh giao lại kịch bản đang cầm trong tay cho ông chủ Lăng, nói: "Kịch bản đã xong, kế tiếp phải cấp bách xem xét thời gian dàn dựng kịch, ta có một ý tưởng. . ." A Hạnh khẽ mỉm cười, trong mắt chợt loé ánh sáng: "Ta muốn cuối tháng chính thức ra mắt khán giả. Rạp hát Thanh Vân đối diện không phải là cũng cuối tháng khai trương sao?"

Nàng nhìn ông chủ Lăng, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Ông chủ Lăng, rạp hát Thanh Vân dùng thủ đoạn hèn hạ bức bách ngươi! Chẳng lẽ không nên cho bọn họ một bài học sao? Bọn họ muốn thấy chúng ta sụp đổ, chúng ta càng phải phong quang náo nhiệt khai trương cho hắn xem, còn phải khai trương cùng một ngày, cùng đối mặt với bọn họ! Mặc dù lúc đầu có thể sẽ không hưng thịnh như bọn họ nhưng không bao lâu sau chúng ta sẽ có thể mở mắt nhìn bọn họ từ từ suy bại!"

Trong giọng nói của A Hạnh mang theo lãnh ý và lòng tin cường đại trong đó, làm cho thầy trò Dung Tranh cũng có chút sợ run, nhìn bọn họ từ từ suy bại? Có thể sao, Thanh Vân còn có danh giác như Phương Mặc Trúc! Cho dù kịch nói của bọn họ có được hoan nghênh như thế nào đi nữa cũng khó có thể uy hiếp được Thanh Vân!

Dung Tranh gãi đầu một cái nói: "Rạp hát Thanh Vân có Phương Mặc Trúc! Hắn là đào hát đệ nhất ở Tấn Thành, chỉ cần là kịch có hắn, quan to quý nhân cũng không khỏi tán tụng. Thanh Vân chỉ cần có hắn thì không thể suy bại!" Lăng Tử Phong mặc dù không lên tiếng nhưng khi nhìn vẻ mặt của ông dường như rất đồng ý với lời nói của đồ đệ.

A Hạnh thấy trên mặt bọn họ lộ ra vẻ không quá tin tưởng, cũng không thèm để ý, trong lòng nàng đang suy nghĩ, dung mạo Phương Mặc Trúc như vậy, trước Lăng Tử Phong còn vì hắn gánh không ít nguy hiểm, giờ phút này hắn lại đầu quân cho một ông chủ mưu mô không thể dò được, tương lai như thế nào quả thật rất khó nói. . .

Nhưng tương lai của hắn A Hạnh chắc chắn sẽ không quan tâm.

Mặc dù ông chủ Lăng không thể tiếp nhận lời của A Hạnh nhưng mà tiểu cô nương này xuất khẩu khí vì ông, đương nhiên ông cũng sẽ không quét đi hưng phấn của nàng. Xế chiều hôm đó, ông tiến hành việc chọn vai, đồng thời giao phó cho quản sự rạp hát tiến hành chuyện mua nô lệ. Từ quản sự đi theo ông không ít năm, làm việc luôn tận tâm tận lực, giao chuyện cho hắn Lăng Tử Phong vô cùng yên tâm.

Buổi tối, Từ quản sự thông qua người môi giới, tốn một số tiền lớn mua về ba tiểu cô nương.

Từ quản sự dẫn người đến trong sân ông chủ Lăng cho hắn gặp mặt.

Ông chủ Lăng nhìn ba tiểu cô nương trước mắt, trong đó có hai người cúi đầu rụt cổ lại dáng vẻ như rất sợ. Một người khác mặc dù cũng cúi đầu nhưng mà cảm giác trấn tĩnh hơn nhiều.

Ông: "Ngẩng đầu lên đi."

Ba cô nương theo thứ tự ngẩng đầu lên, cùng là mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mục tú, đều là những tiểu cô nương xinh đẹp , còn cô nương có vẻ mặt trấn tĩnh đó lại càng xuất chúng. Mặt trái xoan, làn da trắng hồng, mày liễu mắt hạnh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ, cũng coi là diễm lệ hiếm thấy.

Từ quản sự ở bên cạnh nói: "Ba cô nương này đều biết chữ. Đều là gia quyến của quan bị cách chức. Còn cô nương đó. . ." Ông nhìn về phía cô nương xinh đẹp nhất, nhẹ giọng nói: "Nghe người môi giới nói phụ thân của nàng còn là một quan tam phẩm, cho nên giá tiền của nàng đắt nhất!"

Cô nương lớn lên xinh đẹp kia, nghe được lời của Từ quản sự, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ lẫn xấu hổ, không khỏi cúi đầu.

Ông chủ Lăng rất hài lòng, ông phất tay một cái để cho người an bày chỗ nghỉ cho các nàng, chờ sau khi các nàng đi lập tức hỏi Từ quản sự: "Không có phiền toái gì chứ?"

Từ quản sự nói: "Sẽ không có phiền toái gì, quan lại bị cách chức gia quyến bị mua bán tùy ý đã không phải là chuyện mới mẻ, đều là không nơi nương tựa, sẽ không có ai quản. Hơn nữa những cô nương kia vốn là bị bán vào thanh lâu, chúng ta mua các nàng cũng coi như cứu các nàng!"

Ông chủ Lăng gật đầu lúc này mới yên lòng lại.

Bên kia, buổi tối A Hạnh về đến nhà mới phát hiện Thẩm Nguyên Phong đã ra đi không từ biệt, điểm tâm trong phòng và nước cũng không chạm qua, chăn trên giường loạn cào cào, trong không khí còn lưu lại mùi thuốc nhàn nhạt, mà bộ cẩm bào màu trắng ở trong sân cũng không thấy.

A Hạnh có chút buồn bực, dù gì cũng phải nói một tiếng chứ, ít nhất cũng nói cảm tạ nha. Tỷ như "Sau này có khó khăn gì cứ tới tìm ta" gì gì đó. . . Còn nói giúp hắn sẽ có chỗ tốt, chỗ tốt ở đâu? Chẳng lẽ sau này nàng có thể trực tiếp đến Tấn vương phủ tìm hắn sao?

Hừ, sau này đừng để cho nàng đụng phải, nếu không, nàng nhất định phải đem món nợ này đòi lại! Không thì uổng công nàng làm nha đầu cho hắn hai ngày. . .

Mà lúc này Thẩm Nguyên Phong đang ở bên nhà của bằng hữu không kìm được hắt hơi một cái. Người bên cạnh đang bôi thuốc cho hắn phát ra tiếng cười: "Có phải Thúy Hồng cô nương ở Di Hương Viện lại đang tương tư ngươi nữa không!"

Thẩm Nguyên Phong" Xì" một tiếng cười: "Ngươi cho rằng ta giống người sao? Đem Di Hương Viện làm nhà của mình? Thúy Hồng là của ngươi, đừng có đem đặt trên người ta!"

Lô Thanh nghe được hắn châm chọc cũng không tức giận chút nào, tiếp tục cười hì hì: "Di Hương Viện có cái gì không tốt? Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, sao còn phải ngại ngùng nhăn nhó như vậy nữa, hôm nào đi đến đó cùng ta, ta đây kinh nghiệm phong phú sẽ chỉ cho ngươi!"

Trên mặt Thẩm Nguyên Phong lập tức đỏ lên, hắn xoay người đánh tới một quyền, uy vũ mạnh mẽ. Lô Thanh ha ha cười một tiếng, hai chân linh hoạt nhanh chóng tránh ra, miệng còn không nhàn rỗi: "Tam công tử thẹn quá thành giận rồi! Bây giờ đôi mắt ngươi không nhìn thấy, không phải là đối thủ của ta!"

Thẩm Nguyên Phong không tiếp tục, hắn khẽ mỉm cười, nói: "Dù gì ngươi cũng là đệ nhất hiệp khách nổi danh giang hồ, há miệng nói lại thất đức như vậy, nếu như bị người biết thì đại hình tượng của ngươi nhất định sẽ bị tổn thất!"

Lô Thanh thấy hắn không tiếp tục đánh mới đi tới. Mặc dù mắt hắn không nhìn thấy nhưng nếu như thật sự nghiêm túc đánh nhau, bản thân vẫn không nắm chắc phần thắng.

" Hình tượng thì có sao chứ! Ta chỉ cần bản thân tự tại sung sướng, người khác nhìn ta như thế nào ta cũng chẳng muốn quản!" Giọng nói của Lô Thanh lộ ra cảm giác khí khái. Mà Thẩm Nguyên Phong coi trọng hắn nhất chính là ở phần hào khí này!

Hắn suy nghĩ làm việc phóng khoáng, đây là điểm Thẩm Nguyên Phong hết sức hâm mộ, thân phận của mình đã là như thế không thể thay đổi , càng không thể có phần tự nhiên thoải mái này của Lô Thanh.

" Làm sao ngươi tìm được ta, ngay cả bản thân ta trốn ở chỗ nào cũng không biết!"

Sau khi Lô Thanh đắp thuốc lên mắt cho Thẩm Nguyên Phong xong lại dùng vải trắng băng kỹ, nói: "Vết thương ở mắt cũng không phải rất nghiêm trọng, mấy ngày nữa sẽ nhìn thấy được rồi! Ta là thấy ngươi lưu lại ký hiệu mới tìm kiếm một vòng ở nơi này, tìm một hồi thì thấy y phục của ngươi trong sân thì tìm được ngươi." Nói xong nặng nề vỗ bàn một cái làm Thẩm Nguyên Phong sợ hết hồn.

" Đám khốn kiếp này lại dám tới Tấn Thành gây phiền toái cho ta! Huynh đệ, thương thế kia của ngươi là vì ta mà bị, nếu như không phải ta rời thành, bọn họ cũng sẽ không tìm tới ngươi! Mẹ kiếp! Ta nhất định phải đánh cho chúng gọi tổ tông mới được, lại dám dùng bột vôi hại người!"

"Lúc đi tìm bọn họ tính sổ đừng quên gọi ta, dám hại ta gặp khó khăn lớn như vậy, thật đúng là xem Thẩm Nguyên Phong dễ trêu!"

Lô Thanh cười: "Bọn họ không biết thân phận của Tam công tử ngươi, bằng không nhất định chạy còn nhanh hơn thỏ!"

Khóe miệng Thẩm Nguyên Phong cong lên: "Cũng là bởi vì bọn hắn không biết thân phận của ta nên mới có thể chơi!" Hắn dừng một chút nói: "Nếu không có cha con bọn họ, chắc đêm hôm đó ta sẽ thảm hại rồi!" Hắn nghĩ đến tiểu cô nương kỳ quái đó, không biết khi nàng phát hiện hắn ra đi không từ giã sẽ có biểu tình gì?

" Tìm cơ hội cảm tạ bọn họ một cái là được, cho bọn họ ít bạc, bọn họ nhất định rất vui vẻ."

Bạc? Không biết tại sao Thẩm Nguyên Phong lại có cảm giác A Hạnh cứu hắn cũng không phải vì bạc. A Hạnh đó trong lòng có nhiều uẩn khúc!

Thẩm Nguyên Phong nhớ tới A Hạnh đã nói, chần chờ một chút, do dự hỏi Lô Thanh: "Lô huynh, huynh đã nghe qua khinh công nhất vi độ giang hay đạp tuyết vô ngân gì chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.