Anh Duệ nhâm nhi xong tách cà phê thì trời cũng đã tối rồi. Anh liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền.
“Mới có 7 giờ sao? Có vẻ hôm nay mình về sớm với cô ấy một chút nhỉ?”
Bình thường anh không ở nhà với cô thường xuyên, khi thì bận công chuyện, lúc lại đi chơi bên ngoài. Anh hầu như rất ít khi gặp mặt cô. Nếu nghĩ lại thì anh có chút vô tâm rồi?
Hôm nay anh về sớm, dù gì cô cũng là bệnh nhân. Anh cũng đâu thể làm gì, huống hồ gì cô bị như vậy cũng có một phần lỗi do anh cả.
Anh trở về nhà không thấy Y Cát đâu cả, đoán chắc cô đang ở trong phòng. Anh từ từ bước vào phòng ngủ. Y Cát ngồi trên giường, mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh, mái tóc ngắn ngang vai buộc thành nhúm nhỏ sau gáy. Cô vừa uống thuốc xong.
“Y Cát, em vừa uống thuốc của bác sĩ đấy à?”
“À...vâng...” Y Cát lúng túng đảo mắt, cả cơ thể đều cứng đờ ra.
“Vậy tôi không làm phiền em nữa. Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tại sao anh về sớm vậy?...bình thường anh đâu có như thế?” Y Cát liếc mắt qua số thuốc trên bàn bên kia, phải mau chóng giấu đi trước khi Anh Duệ thấy...
“Chuyện xong sớm. Hôm nay tôi cũng rảnh.” Anh Duệ mệt mỏi cởi chiếc áo sơ mi ra, cơ thể cường trắng hiện ra. Làn da màu bánh mật khoẻ khoắn, múi bụng săn chắc đầy mạnh mẽ.
“Anh...anh...” Y Cát lắp bắp không thành lời, tay chân luống cuống không biết làm sao, đầu óc cô căng thẳng đến cực độ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729793/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.