Anh Duệ thấy Y Cát đang chạy tới, tâm tình anh vốn không tốt liền được hạ hoả.
“Y Cát, về nhà thôi.”
“À...vâng...”
Anh Duệ thấy mặt cô có chút nhăn nhó, mi tâm liền nhíu chặt. Ở với anh, cô thấy khó chịu như vậy sao? Trước giờ anh vẫn luôn giữ cho mối quan hệ của họ không đi quá xa. Dẫu cho anh có cảm tình với cô. Nhưng anh chắc chắn mình không phải lòng với bất kì người con gái nào. Vì vậy, anh không nên để cô có bất kì hi vọng nào về mối quan hệ tình nhân này cả. Cô là người phụ nữ bên cạnh anh lâu nhất. Và cô nên coi cảm thấy may mắn và hạnh phúc vì điều đó chứ?
“Gặp tôi, em cảm thấy bức bối như vậy à?”
“Không, chỉ là anh không báo trước mà tới đây, nên tôi có chút bất ngờ. Nhưng tại sao anh lại biết tôi ở đây?”
“GPS trong điện thoại em.”
“Ha...” Y Cát bây giờ mới ngộ ra, suy cho cùng dù cô có đi đâu thì cũng không thể thoát khỏi anh. Mọi thứ đều năm trong sắp xếp của anh cả rồi. Cô thật giống một con rối đang mơ mộng về sự tự do. Thật nực cười mà...
“Em cười điều gì?”
“Tôi thấy, ngay cả con chim tôi cũng không bằng. Nó còn có thể bay trên trời mà không có người ràng buộc, kiểm soát.” Y Cát cười tự giễu cho cuộc đời của cô. Ngột ngạt, khốn khổ, đầy đau thương.
“Em nên biết chừng mực, tôi không phải là người tốt.” Anh Duệ gằn giọng nói.
“Anh Duệ, tôi muốn về thăm mẹ.”
“Được, tối tôi sẽ tới đón em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729788/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.