Minh Nguyệt sau khi rời Nhan gia, liền cùng Vương Hàn lên xe trở về nhà. Trên xe, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề, nhớ lại bóng dáng cha nuôi nhìn cô với vẻ tiếc nuối càng làm lòng cô muộn phiền.
Hơn hết, cô hiểu cha nuôi không phải là người xấu. Người nhận nuôi cô cũng là cha, thế nhưng cô không phải là máu mủ ruột thịt, đâu dám mơ tưởng bước vào hào môn làm đại tiểu thư thật sự. Ngày đó cha nuôi đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô cũng không thể trách ông được. Là trách cô số phận bạc bẽo, lận đận...Trái tim cô khẽ nhói một cái, chuyện của quá khứ nhưng khi nhớ về lại khiến cô bận tâm nhiều đến vậy. Minh Nguyệt đưa mắt nhìn người đàn ông nam tính đang chăm chú lái xe. Ít ra thì hiện tại cô có anh...
Vương Hàn thấy tâm trạng vợ anh không tốt, anh cũng biết là chuyện của Nhan Vương Chánh, anh mong cô mau sớm buông bỏ được quá khứ, đừng vì những người không đáng mà buồn phiền. Bản thân anh cũng vô cùng đau nhói khi thấy cô nặng lòng. Nhìn xem, ánh mắt cô chất chứa rất nhiều tâm sự.
“A Hàn, cảm ơn anh đã đến.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng.
“Nếu anh không đến, có lẽ em đã đâm chết hai kẻ kia rồi.”
“Do ở cùng anh nên học tính hư của anh rồi.”
“Anh không cần em học theo. Mọi chuyện cứ để tay anh. Anh không muốn tay em phải nhuốm máu dơ bẩn.” Vương Hàn nhíu chặt mày, lòng anh bắt đầu dậy sóng. Cô là báu vật của đời anh. Anh không muốn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729786/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.