Minh Nguyệt nói chuyện cùng Bắc Minh thì mới nhận ra anh là người rất hài hước, nói chuyện rất hợp với ý cô. Hơn nữa lại cho cô cảm giác rất thoải mái. Một lúc sau, cô đoán là Vương Hàn sắp tới, liền nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
“Dương tổng, cảm ơn anh về bữa trưa. Tôi đã thanh toán rồi.”
“Sao lại để cố thanh toán, rõ ràng là tôi mời mà? Lần sau sẽ đến lượt tôi nhé. Hiện tại cô có công việc à?”
“Hừm...Chồng tôi tới đón rồi.” Minh Nguyệt hơi ngập ngừng, việc kết hồn cùng Vương Hàn không phải ai cũng biết. Nhưng bản năng của cô lại nghĩ rằng Bắc Minh nên biết để sau này không có gì xảy ra quá giới hạn của một người bạn.
“Nhan tiểu thư cô đã kết hôn rồi sao?” Bắc Minh hơi ngạc nhiên, có thể nói là hơi sốc.
“Chúng tôi kết hôn đã gần một năm rồi.” Minh Nguyệt cảm thấy mặt cô đang nóng ran lên.
“Thế nhưng...tại sao cô lại không có nhẫn cưới ?”
“...”
Minh Nguyệt im lặng. Cô thật không biết trả lời Bắc Minh như thế nào. Đúng là từ lúc kết hôn cùng Vương Hàn, cô chưa hề nhận được nhẫn kết hôn. Có lẽ do kết hôn quá vội nên cô cũng không đòi hỏi. Thế nhưng hiện tại, cô đúng là không có nhẫn cưới...
Đáy lòng cô thấp thỏm, trái tim vô thức quặn đau mà không rõ lý do. Bỗng nhiên, có một bàn tay kéo cô vào sát lồng ngực. Một mùi hương nam tính quen thuộc tràn vào sống mũi.
“Cảm ơn Dương tổng đã quan tâm đến vợ chồng tôi. Hiện tại chúng tôi phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729781/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.