Từ Nhiên sau hoàn thành nhiệm vụ, cố cũng nhanh chóng quay về doanh trại. Nhưng kì lạ thay, doanh trại lại chẳng có ai cả. Mọi người đều biến mất cả. Từ Nhiên tìm kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy Minh Nguyệt.
“Chị Minh Nguyệt, mọi người đâu hết rồi? Tại sao chỉ còn mỗi chị vậy?”
“Tiểu Nhiên, chúng ta cùng đi dạo đi?” Minh Nguyệt khẽ xoay người, nở nụ cười thật tươi tắn trong nắng chiều ấm áp.
“Vâng ạ.”
“Tiểu Nhiên, liệu em có tin vào tình yêu đích thực không?” Minh Nguyệt khẽ cất tiếng đập tan bầu không khí im lặng.
“Em tin chứ. Mọi thứ đều là cái duyên cả. Đến với nhau được thì đã là duyên nhưng bên nhau được trọn đời trọn kiếp hay không lại là cái nợ.” Tiểu Nhiên ngẩng mặt lên bầu trời, đáy mắt chất chứa muộn phiền.
“Chị từng là con nuôi của Nhân gia, mang danh là đại tiểu thư nhưng cũng chỉ gắn mác con nuôi. Thậm chí chị cũng không dám nghĩ rằng sau này mình sẽ nhận được hạnh phúc. Sau mọi biến cố, A Hàn vẫn luôn là người bên cạnh chị. Suy cho cùng, anh ấy cũng dần trở thành người quan trọng nhất và cũng là người duy nhất trong lòng chị. Mọi thứ trong cuộc đời chị chớp nhoáng như vậy, một bước liền có thể gặp được anh ấy, một bước liền trở thành Vương phu nhân đứng cạnh anh ấy. Quả thực chị vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc này quá mơ hồ. Nhưng hơn hết, chị cũng tự nhủ rằng, phải tin tưởng A Hàn, tin rằng A Hàn sẽ cho chị một mái ấm hạnh phúc. Có như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729779/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.