Dương Bắc Minh hoàn hồn, nở nụ cười chan hoà.
“Nhan tổng thật khiến người khác bất ngờ. Cảm ơn cô rất nhiều vì bản ghi âm này. Cô có bận không nếu tôi mời cô một bữa cơm?”
“Không cảm ơn anh. Tôi bận rồi.” Minh Nguyệt cúi đầu chào tạm biệt rồi bước ra ngoài.
Dương Bắc Minh thích thú mỉm cười. Nhưng rồi anh chợt giật mình. Bóng dáng của cô sao mà giống người kia đến vậy?
Minh Nguyệt chạy xe tới Vương thị. Anh là kê cuồng công việc, chắc chắn sẽ không ăn cơm đúng giờ. Nên cô tới công ty đi ăn cùng anh. Cô vui vẻ đi tìm anh. Mới vừa xa nhau có một chút mà cô đã thấy nhớ anh đến vậy. Trái tim cứ đập thình thịch liên hồi như thể xa nhau cả một thế kỉ.
Cô từ từ mở cửa thật nhẹ thì cảnh tượng mĩ miều gì đang đập vào mắt cô thế này? Một người phụ nữ xinh đẹp đang loã thể trước mặt anh? Còn anh thì thản nhiên ngồi đó?!
Minh Nguyệt ngây ngốc một hồi lâu, trái tim co thắt ngày càng đau đớn. Bách Hữu Minh từ phía sau thấy cô liền chạy tới vỗ vai.
“Em dâu, Hàn có ở đó không?...”
Bách Hữu Minh thấy cảnh tượng kia liền ngậm chặt miệng không biết nói gì hơn. Hàn à cậu bị phát rồ rồi à?! Nữ nhân điên nào đang loã thể tròn văn phòng của cậu kia?
“Khụ! Khụ! Em dâu, có lẽ không phải như vậy đâu, em bình tĩnh lại chút.”
Vương Hàn nghe thấy tiếng của Hữu Minh liền đưa mắt nhìn ra cửa. Bóng dáng quen thuộc kia đang đứng như bức tượng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729764/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.