Vương lão gia nhẹ nhàng nắm chặt tay Minh Nguyệt dạo quanh một vòng sân nhà. Ông thật không ngờ cô gái nhỏ nhắn này có thể thay đổi A Hàn của ông. Kể từ khi chuyện đó xảy ra, A Hàn như biết thành một kẻ khác. Trầm lặng, bình tĩnh đến đáng sợ. Thậm chí ngay cả khi chính mình bị thương thì A Hàn vẫn lạnh lẽo, trầm mặc.
Chưa bao giờ A Hàn có thể nở nụ cười hạnh phúc cả. Kể từ khi Minh Nguyệt xuất hiện, mọi thứ đều được sữa chữa. Ông còn nhớ đứa cháu của ông ghét ăn rau như thế nào. Đến khi cơ thể bị suy nhược vì thiếu chất, nó vẫn một mực không muốn ăn rau, phải truyền dung dịch. Nhìn xem, cô gái này lại khiến nó bỏ tật kén ăn, lại trồng rất nhiều rau củ trong vườn. Điều này càng khiến ông hạnh phúc hơn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Vương lão gia đã thấy được tất cả. Rằng cô bé này sẽ khiến A Hàn biết yêu, biết quý trọng, biết thay đổi. Rằng A Hàn sẽ vì cô bé này mà bỏ qua tất thảy những kí ức kia. Rằng cả hai sẽ bù đắp cho nhau những khiếm khuyết mà cố gắng thay đổi.
Ông chưa bao giờ nhìn sai người. Lần này ông tới đây không chỉ là đánh chết thằng cháu ất ơ kia dám làm hại tiểu Nguyệt, mà còn có ẩn ý khác. Xem ra, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
“Tiểu Nguyệt, con có yêu A Hàn không?”
“Con...con...” Minh Nguyệt bị hỏi đột ngột như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Hahaha, đúng là tuổi trẻ. Ta không làm khó con. Mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729760/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.