Sáng hôm sau anh thức dậy từ sớm, khẽ lay người con gái vẫn rúc trong chăn ấm cạnh anh.
“Đừng...để tôi ngủ thêm một chút...anh cứ tới công ty trước đi...” Minh Nguyệt gạt tay anh ra, miệng nhỏ chu lên làm nũng.
“Thật hết cách với em. Lát nữa tôi sẽ gọi người tới đón em.” Vương Hàn thấy con mèo nhỏ nụng nịu liền xiêu lòng. Anh đặt một nụ hôn thật nhẹ trên trán cô rồi rời đi.
Đến tận trưa cô mới thức giấc. Mặt mày hớn hở chạy xuống bếp chuẩn bị cơm trưa cho anh. Trái tim nhỏ bé của cô bây giờ như thiếu nữ đang yêu, hứng phấn đến gặp anh. Vừa chuẩn bị xong thì đã nghe thấy tiếng xe. Minh Nguyệt vui vẻ bước ra.
“Ơ? Tiểu Trương? Anh về từ lúc nào vậy.”
“Cách đây vài hôm thưa phu nhân.”
“Xem ra là được cải tạo tốt nên được về đúng không? Hahaha khổ cho anh rồi.” Minh Nguyệt nở nụ cười thật tươi trên khuôn mặt đoan trang.
“Vâng ạ, cảm ơn phu nhân đã quan tâm.” Trương Lý nhìn vẻ mặt vui như hoa nở kia của cô, lòng mếu máo khóc thầm. Thật sự anh trải qua mấy tuần công tác bên đó đều là cực hình! Tự hứa với lòng sẽ luôn bảo vệ tốt cho phu nhân. Nếu anh bị đày đi nữa chắc tâm can anh sẽ khốn khổ biết bao nhiêu!
Tại tập đoàn lớn Vương thị.
“Thưa phu nhân, phòng của thiếu gia ở tầng 68. Cô cứ vào thang máy dành riêng cho Vương tổng. Tôi phải đem xe vào bãi.”
“Ừm. Phiền anh rồi.”
Minh Nguyệt xoay gót bước vào trong. Vừa đứng trước thang máy thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729753/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.