Anh đưa cô qua hàng chục con phố, hàng trăm ánh điện lấp lánh xa hoa, thành phố A luôn là nơi mà mọi người ao ước được đặt chân tới. Cô tựa vào kính xe, nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi.
“Sao anh không đưa tôi về? Đây rõ ràng đâu phải đường về nhà?”
“Đến một nơi.”
Anh nhìn cô với anh mắt sâu thẳm đầy thâm tình. Anh thừa nhận, anh chưa bao giờ đối xử tốt với bất kì cô gái nào ngoại trừ Minh Nguyệt. Anh giơ tay muốn vuốt lấy mái tóc rối nhưng cô lại vội vàng né tránh. Bất giác anh cảm thấy bản thân thật kì lạ. Mối liên kết duy nhất giữa họ chỉ là bản hợp đồng kia. Anh đưa cô ra ngoài ngoại ô, tới một bãi biển nhỏ.
“Sao anh lại đưa tôi đi biển?”
“À thì...tôi không giỏi an ủi phụ nữ, tôi cũng không biết cách vỗ về ai cả. Tôi nghĩ đưa cô tới đây thì cô sẽ bớt buồn.” Anh đưa tay vào túi quần rồi lẳng lặng đi ra bãi biển.
“Hahaha. Tôi thật không ngờ anh lại vụng về trong tình yêu như vậy đấy.” Minh Nguyệt cười lớn lộ hàm răng trắng muốt.
“Minh Nguyệt. Tới đây, không tôi bỏ cô lại thì đừng có mà khóc! Lát tôi sẽ bỏ cô ở đây đấy.” Vương Hàn quay người lại cảnh cáo.
Minh Nguyệt cúi người xuống tháo đôi giày cô đang mang rồi chạy theo Vương Hàn. Bắt kịp anh, cô đứng lặng lại một chút, cô nhìn xuống dưới chân mình, bãi cát thật đẹp, biển thì trong xanh còn lòng người thì bộn bề suy nghĩ. Lâu lắm rồi cô không được tới biển. 1 năm? 5
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-han-sung-vo-vo-doi/1729739/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.